Thấy cái bảng hiệu cũ kỹ kia không giống là hàng nhái, chữ trên bảng hiệu cũng phù hợp với lời của Yêu Nhược Tiên, bên trong có mùi rượu thịt thơm phức, chắc nơi này là khách sạn thật rồi.
Điều làm cho Miêu Nghị cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, khắp nơi đều có cây dừa mọc thành cụm năm ba cây, trong sa mạc mà lại có dừa sao?
Mà toàn bộ tường vây ngoài của khách sạn đó lại được xây từ những gốc gỗ tròn, vừa có vẻ chắc chắn vừa cũ kỹ.
Toàn cảnh của khách sạn là: Một tường đất cao ngang vai rào xung quanh, bên trong có các ô khung theo kiểu chuồng ngựa, ở giữa chính là cái khách sạn đó.
Miêu Nghị kẹp lấy Trình Ưng Vũ nhảy xuống lưng đại bàng, vừa cảnh giác quan sát các hướng vừa lui tới cửa khách sạn.
Đúng lúc này, một luồng sáng màu tím rực rỡ dẫn theo hai luồng ánh sáng đỏ đáp xuống bên ngoài khách sạn, hiện ra một lão nhân với mái tóc hoa râm buộc theo kiểu đuôi ngựa, một vị phu nhân mặc áo hoa có thân thể đẫy đà, còn có một nam tử mày rậm mắt to.
- Cha, mẹ, đại ca!
Tỷ tỷ cùng ca ca của Trình Ưng Vũ hành lễ với ba vị vừa tới.
- Sáu vị đương gia (lĩnh đạo) của Nhất Oa Phong đều đến đông đủ cả rồi!
Bên cạnh có người xem náo nhiệt cười lên một tiếng.
Miêu Nghị vừa đi đến cửa điếm, nghe nói thế liền giật mình kinh hãi, thì ra đương gia của Nhất Oa Phong đều là người một nhà, vậy lão nhân có tu vi Tử liên kia ắt là Trình Diệu Uy.
Lão nhân mặc áo bào rộng thùng thình buộc tóc đuôi ngựa đó nhìn chăm chú vào Miêu Nghị đang đứng ở cửa điếm, hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
- Tứ muội thất bại rồi, đã bị rơi vào tay người ta.
Nhị tỷ của Trình Ưng Vũ giải thích.
- Nha đầu đó vốn không biết trời cao đất rộng, bị thua thiệt trong tay người khác chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, người ta không giết nó đã là may mắn lắm rồi.
Trình Diệu Uy hừ lạnh một tiếng, tiến lại từng bước áp sát Miêu Nghị, nói:
- Bằng hữu! Nếu như ngươi đã không giết nó, vậy hãy thả nó đi. 'Nhất Oa Phong' của ta đáp ứng sau này sẽ không kiếm ngươi làm phiền nữa là được rồi.
Xem chừng là đối phương không dám ra tay ở trong viện tử này, bất quá Miêu Nghị vẫn cảm thấy không an toàn. Hắn trực tiếp thu Trình Ưng Vũ vào trong thú nang, Kỳ Lân thương đang ở trong tay cũng bị hắn thu vào. Hắn bước thụt lùi vào trong khách sạn, đám người Trình Diệu Uy cũng vào theo, khiến cho người ta dễ liên tưởng là sắp có một trận đánh hội đồng.
Một tên tiểu nhị vắt khăn trắng trên vai đứng gần đó đã bước lên tiếp đón, cười nói:
- Thưa các vị, khách điếm có tám mươi bàn, tám mươi gian phòng, muốn ăn uống hay nghỉ ngơi đều được. Xài tiền đều là khách, không tiêu tiền xin thứ lỗi cho không thể tiếp đãi, khách sạn nhỏ không chứa nổi nhiều người không phận sự.
Miêu Nghị quan sát xung quanh, diện tích ở bên trong không nhỏ, bày ra không ít cái bàn, nhưng là khách ngồi không có mấy bàn, hơi vắng vẻ một chút, chắc là do đã quá khuya. Trên quầy có một người mặc theo kiểu thư sinh đang úp sấp ngủ gục. Hắn quay đầu lại nói:
- Hãy dọn một bàn rượu thịt thượng hảo. Ta cần bàn chút chuyện với Trình đại đương gia.
- Dạ được! Một bàn rượu thịt thượng hạng, xin mời vào bên trong!
Điếm tiểu nhị dẫn Miêu Nghị đến một cái bàn dựa sát tường ở tận trong cùng, kéo cái khăn trắng trên vai xuống, nhanh chóng lau sơ qua cái bàn, rồi mời ngồi:
- Các vị chờ một chút. Rượu và thức ăn sẽ có ngay thôi.
Y nói xong liền rời đi.
Miêu Nghị ngồi xuống xong, cũng đưa tay mời mấy người kia ngồi. Trình Diệu Uy cùng phu nhân mỗi người chiếm một bên, còn đại ca, nhị tỷ cùng tam ca của Trình Ưng Vũ thì đứng ở sau hai người.
- Trình đại đương gia, không biết tôn tính đại danh của các vị này là gì?
Miêu Nghị nhìn về phía mấy người rồi hỏi.
Trình Diệu Uy không khỏi quan sát Miêu Nghị kĩ hơn, phát hiện tên này vẫn ung dung, không sợ lão chút nào.
Phu nhân mặc hoa y bên cạnh lão đã thẳng thừng và nhanh nhẹn tự giới thiệu:
- Vũ Quần Phương!
- Trình Ưng Phi, Trình Ưng Hà, Trình Ưng Tường
Đại ca, nhị tỷ cùng tam ca của Trình Ưng Vũ đều tự báo họ tên, đều thẳng thừng và nhanh nhẹn, giữa đầu lông mày đều có mấy điểm giông giống nhau, ai ai cũng dùng đôi mắt lạnh nhìn chòng chọc vào Miêu Nghị, không hổ là người một nhà.
Trình Diệu Uy nói:
- Tiểu tử, đừng nói nhảm nữa! Nói đi, thế nào mới chịu thả lão Tứ nhà ta!
Miêu Nghị cũng không muốn nhiều lời với lão:
- Ta muốn biết là ai muốn giết ta!
Trình Diệu Uy:
- Kẻ thuê là ai thì chúng ta không biết, chúng ta chỉ làm việc vì tiền, chỉ liên lạc với người trung gian, trừ trường hợp cố chủ trực tiếp tìm đến chúng ta.
- Người trung gian đó xem ra là biết, các ngươi giúp ta cạy ra từ miệng của hắn, ta sẽ trả Trình Ưng Vũ lại cho các ngươi.
Miêu Nghị trực tiếp ra điều kiện.
Vũ Quần Phương lên tiếng:
- Tiểu tử, chưa nói tới chuyện chúng ta không thể cạy được miệng của người trung gian đó, cho dù có thể cạy ra được, chúng ta cũng sẽ không làm như vậy. Nhất Oa Phong có thể đứng vững được ở Lưu Vân Sa Hải, đều là nhờ vào nắm đấm và danh dự. Nếu thật sự làm ra chuyện bán đứng cố chủ đó, thì sau này không thể sống được ở trong Lưu Vân Sa Hải nữa. Ngươi hãy đổi điều kiện khác đi!
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Các ngươi có thể sống được trong Lưu Vân Sa Hải hay không không liên quan gì đến ta. Ta chỉ biết là con gái cỷa các ngươi đang ở trong tay ta, ta chỉ muốn biết cố chủ là ai thôi!
Trình Diệu Uy trầm giọng nói:
- Thả con gái ta ra, ta cam đoan trong tương lai, Nhất Oa Phong sẽ không đụng chạm tới ngươi. Lần này, coi là chúng ta đã thất bại. Còn về phía người trung gian, chúng ta sẽ theo quy củ, đền tiền gấp đôi cho xong chuyện, hoàn trả lại nhiệm vụ lần này. Đây đã là giới hạn cuối của chúng ta rồi, những thứ khác thì đừng mơ tưởng nữa!
Miêu Nghị cười nói:
- Trình đại đương gia, hình như ngươi đang lầm một chuyện. Là các ngươi cầu ta, chứ không phải là ta cầu các ngươi, là mạng của con gái các ngươi đang nằm trong tay ta!
Trình Diệu Uy nói:
- Thế thì đã sao? Thả lão Tứ, chúng ta tha ngươi, nếu không ta cam đoan chỉ cần ngươi vừa bước ra khỏi khách sạn Phong Vân này liền sẽ chết thê thảm. Ngươi có bản lĩnh thì ở đây suốt cả đời đừng có đi ra!
Miêu Nghị “hừ” một tiếng, nói:
- Ta cũng không phải là chính nhân quân tử gì đâu, nhan sắc của lệnh nữ cũng không tệ, ta không thể bảo đảm mình có làm ra những chuyện gì khác hay không.
Lời này vừa nói ra, bốn mẹ con Vũ Quần Phương lập tức đều tỏ ra phẫn nộ.
Trình Diệu Uy cũng đập bàn đứng lên, tức giận cười lạnh nói:
- Đời này lão phu đã có sáu bà vợ, hơn hai mươi đứa con, những đứa còn sống đều đang đứng ở trước mặt ngươi, còn lại chết hết. Trong đó các kiểu chết thì có hai bà vợ cùng bốn đứa con gái đều là bị cưỡng hiếp xong rồi mới giết, thậm chí còn ném thi thể trần truồng trước mặt lão phu, lão phu cũng không nhượng bộ nửa bước. Không vì cái gì khác, chỉ vì một nguyên nhân, nếu cái nhà này sụp thì mọi người trong nhà không phân biệt già trẻ lớn bé đều không thể sống những ngày tốt lành được nữa. Lão phu cũng không thể vì mạng của một người mà làm hỏng danh dự của Nhất Oa Phong, liên lụy đến cả gia đình lớn không còn chỗ đứng. Ngươi muốn làm gì với lão Tứ thì cứ làm, lão tử báo thù cho nó là được. Con của ta chết hết thì ta lại sinh nữa, không uy hiếp được ta đâu! Trước khi mặt trời mọc, nếu như ngươi không đưa lão Tứ ra khách sạn an toàn, vậy ngươi vĩnh viễn đừng ra cửa khách sạn nữa! Đi! Chuẩn bị nhặt xác cho lão Tứ!
Lão xoay người, vẫy tay gọi vợ con cùng rời đi.
Dù Vũ Quần Phương quay đầu nhìn lại, mắt hơi có chút bi thương, nhưng vẫn là quay đầu đi theo trượng phu một cách dứt khoát.
Mặt Miêu Nghị giật giật mấy cái, phương pháp uy hiếp được Trình Ưng Vũ lại không dùng được chút nào với lão già này, hung hãn quá mức rồi đó! Trước kia, hắn không nghĩ đến chuyện sẽ đụng phải hạng người như vậy. Mới đến nơi này, coi như là hắn đã được lĩnh giáo được phong thổ và tính tình hung hãn của người ở vùng Lưu Vân Sa Hải này.
- Đợi đã!
Miêu Nghị đứng dậy gọi theo.
Gia đình kia dừng bước, quay đầu nhìn lại. Miêu Nghị cười khổ hỏi:
- Ta thả nàng ấy, liệu các ngươi đảm bảo sẽ không gây phiền toái với ta nữa sao?
Vũ Quần Phương lập tức lên tiếng:
- Lời của Nhất Oa Phong nói ra chính là danh dự. Vì danh dự, chúng ta có thể bỏ qua cả tính mạng của con gái mình. Chẳng lẽ mạng của ngươi có thể so nổi với mạng con gái ta sao?
Miêu Nghị im lặng một chút rồi nói:
- Vậy thì ta lại thêm một điều kiện nữa!
Trình Diệu Uy hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn đi.
Vũ Quần Phương kéo cánh tay của trượng phu lại khuyên nhủ:
- Nghe xong rồi đi cũng không muộn, nếu như quá đáng thì không để ý tới là được. Dù sao đó cũng là con gái của bà ta, Vũ Quần Phương quay đầu nói với Miêu Nghị:
- Ngươi nói chút nghe thử xem nào!
Miêu Nghị nói từ từ:
- Nếu như ta phải rời khỏi Lưu Vân Sa Hải, thì các ngươi phải bảo vệ ta rời nơi này một cách an toàn! Đây cũng đã là giới hạn của ta rồi. Như các ngươi đã biết, hiện nay, có kẻ đang muốn giết ta, ta lại không biết đó là kẻ nào. Nếu như ta không thể rời đi an toàn được tức là chỉ còn đường chết, thì thà rằng ta kéo theo con gái các ngươi làm đệm lưng! Chỉ thiếu chút nữa thôi, con gái ngươi đã lấy mạng của ta rồi. Đến tận bây giờ, ta vẫn chưa giết nàng, đã là nễ mặt mũi các ngươi lắm rồi, đừng có ép ta!
Yêu cầu này cũng không quá đáng! Vũ Quần Phương nhìn thấy trượng phu không nói gì thì đáp lại:
- Được! Ta đáp ứng ngươi!
Bà ta nói xong, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Miêu Nghị.
- Hy vọng các ngươi nói lời giữ lời được!
Miêu Nghị lấy Trình Ưng Vũ ra khỏi túi thú. Ngay trước mặt mọi người, hắn cởi trói cho nàng rồi thuận tay vứt nàng ra ngoài.
Ngay lập tức, Vũ Quần Phương đón lấy nàng vào trong lòng mình, huynh muội từ phía sau cũng xúm lại. Chỉ thấy ấn đường của Vũ Quần Phương hiện lên một đóa Hồng Liên tám phẩm, dễ nhận ra là đang làm phép. Mà trên người Trình Ưng Vũ, băng sương càng lúc càng dày, hiển nhiên là do âm độc đang bị đẩy ra khỏi cơ thể nàng.
Sau một lúc, "Phanh” một tiếng, băng sương bao phủ Trình Ưng Vũ vỡ ra rơi xuống đất. Sau khi được mẹ làm phép cứu chữa, Trình Ưng Vũ đã có thể mơ màng mở hai mắt ra. Nàng nhìn thấy mẫu thân, liền gọi “mẹ” với giọng yếu ớt.
Đây là hậu quả do bị khí âm sát xâm nhập ăn mòn quá lâu, dẫn đến nguyên khí bị tổn thương. Cũng may mắn là Trình Ưng Vũ được cứu chữa kịp thời, nếu không cứu kịp thì nàng cho dù không chết cũng tàn phế rồi.
Sau khi kiểm tra, Vũ Quần Phương nói với Trình Diệu Uy:
- Không có gì đáng ngại nữa, chỉ là nguyên khí bị tổn thương bởi khí âm sát, nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì ổn thôi.
Trình Diệu Uy vừa hơi gật đầu, lại nhìn Miêu Nghị, cũng không trông chờ hắn trả đồ đã cướp từ trên người con gái mình, quay đầu lại nói:
- Đi!
Cứ như vậy, cả gia đình này bỏ đi.
Miêu Nghị lộ vẻ bó tay. Lúc đầu, hắn định dùng Trình Ưng Vũ làm con tin để đào ra người âm mâu ở sau lưng, không ngờ lại đụng phải một nhà cứng đầu khó nhai đến thế, bị buộc hạ yêu cầu của mình đến thấp nhất. Đưa mắt nhìn mấy bàn rải rác xung quanh, hắn cũng ngồi xuống.
Chỉ trong chốc lát, tiểu nhị bưng khay ra, dọn rượu và thức ăn xong thì cười nói:
- Mời khách quan cứ thong thả dùng bữa!
Mùi vị cũng được! Miêu Nghị vừa ăn thong thả, vừa quan sát hoàn cảnh trong khách sạn. Ở đây trừ khoản chỉnh tề sạch sẽ thì hắn thật sự không nhận ra được có cái gì đặc thù, nhiều nhất là thêm vẻ độc đáo của vùng dị vực. Cũng không biết ông chủ của nơi này là cái hạng người ra sao, lại khiến cho Trình Diệu Uy là cao thủ đến trình độ Tử liên cũng không dám gây sự ở đây.
Chỉ có điền hiện giờ đã khuya quá rồi, đã quá nửa đêm, cũng không thấy có mấy khách, lão bản cũng không có ở đây.
Ăn uống no đủ rồi, Miêu Nghị hô:
- Tính tiền!
Tiểu nhị chạy lại, cúi đầu khom lưng cười nói:
- Một vạn kim tinh!
Miêu Nghị ngẩn ra, chỉ vào trên bàn, hơi lộ vẻ cả kinh hỏi:
- Có chút này mà đòi đến một vạn kim tinh sao?
Tiểu nhị cười nói:
- Xem ra đây là lần đầu tiên khách quan đến nơi này. Không sao, để tiểu nhân giải thích cho ngài. Đây là quy củ của điếm chúng tôi, chỉ cần vào cửa này, không cần biết ăn uống như thế nào, đều phải trả một vạn kim tinh. Ngài dùng mười viên Nguyện Lực Châu để đổi cũng được. Nếu như trên người ngài thật sự không mang tiền, thì đồ mang theo cũng được, tiểu nhân sẽ lập tức tìm người của thương hội tới đổi cho ngài. Mặt khác, đây không chỉ là tiền rượu và thức ăn, còn tặng kèm cho ngài một phòng trọ ở một ngày miễn phí. Đương nhiên, cho dù ngài có ở hay không, thì cũng thu đủ số tiền như thế này. Tất cả mọi người đều giống nhau, không có chém giá với riêng ngài.
Rượu và thức ăn cũng bình thường, cái điếm này thật là quá mắc rồi! Trong lòng Miêu Nghị nói thầm, nhưng mà, nghĩ đến việc có thể ở đây một ngày, có thể xài một vạn kim tinh để mua một ngày an toàn ở đây thì vẫn rất có lời, thành thật mà nói thì cũng không hề đắt. Vì thế, hắn đi theo tiểu nhị đến quầy để tính tiền.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...