Ba người đứng ngoài rùng mình một trận, mấu chốt là thần thái Yêu Nhược Tiên làm cho người ta không chịu nổi.
- Ta hỏi lúc nào lão yêu quái ngươi mới chịu luyện chế?
Miêu Nghị hỏi.
Tâm trạng Yêu Nhược Tiên thật tốt, hiếm khi sảng khoái khoát tay áo một cái:
- Yên tâm, lão phu nói sẽ giữ lời, đã hứa sẽ làm được, cũng không phải là nhất thời nửa khắc là có thể làm xong, gấp làm gì chứ?!
Lão vừa mới nói xong, Hắc Thán đột nhiên khịt mũi một cái, ánh mắt có vẻ mông lung, cố gắng trợn to, thế nhưng không chịu được lại bắt đầu lảo đảo lắc lư giống như uống rượu say. Thật may là mọi người không phải là lần đầu tiên thấy tình cảnh này, cũng không tỏ ra kinh ngạc, ai cũng biết sau khi tên giặc mập này ăn yêu đan xong sẽ có phản ứng như vậy.
Chỉ thấy nó lảo đảo lắc lư đến trong đình gần đó, bốn vó mềm nhũn nằm dưới đất, thân thể khoanh tròn lại, tiếng hô hấp nặng nề như sấm vang lên.
Dưới đất còn có một đống lớn yêu đan chưa ăn hết, Yêu Nhược Tiên vung tay áo đảo qua, lấy đi toàn bộ, chắp tay đi vào trong đình, đi vòng vòng quanh Hắc Thán đang cuộn tròn lại, dường như nhìn mãi không chán.
Trên cầu dẫn tới đảo này, Diêm Tu đang bước nhanh tới, trên cả Thủy Vân phủ cũng chỉ có mấy người bọn họ có thể lên được đảo này. Diêm Tu cũng từng biết Yêu Nhược Tiên, thấy Yêu Nhược Tiên chẳng qua là chắp tay từ xa, bước nhanh đến trước mặt Miêu Nghị, đưa lên một miếng ngọc điệp:
- Đại nhân, Trấn Quý điện đưa tin tới.
Miêu Nghị nhận lấy vào tay xem qua, nội dung không có gì lạ, gọi hắn lập tức đi Trấn Quý điện.
Không cần đoán cũng biết gọi mình đi Trấn Quý điện là chuyện gì, Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:
- Nên tới vẫn phải tới, thật đúng là mau! Nói vậy Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy bên kia cũng có phần. Diêm Tu, thông báo Mộc Thái Lai và Hồ Đức Phúc đi theo ta.
Hắn liếc nhìn Hắc Thán đang ngáy pho pho trong đình, lần này ăn một hơi mấy trăm viên yêu đan nhất phẩm, không biết nó sẽ ngủ bao lâu, tức thì bồi thêm một câu:
- Tìm cho ta một thớt vật cỡi!
- Dạ!
Diêm Tu lĩnh mệnh bước nhanh đi.
Đại nhân, chúng ta cùng đi chứ?
Thiên nhi, Tuyết nhi thỉnh cầu.
- Không cần!
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, biết hai người lo lắng chuyện gì, cười nói:
- Không có việc gì đâu, ta đã dám làm cũng đã biết hậu quả. Chúng ta là Đào bà bà mới dẫn tới từ chỗ Quân Sứ, chưa quen thuộc tình huống cũng có thể thông cảm được. Nếu phía trên không cho một chút cơ hội nào đã thu thập ba phủ chủ mà Mục Phàm Quân hứa hẹn, dù là ai cũng phải cân nhắc xem có thích hợp hay không. Yên tâm đi, lần này tùy tiện tìm một lý do nào đó là có thể lấp liếm cho qua, nhiều lắm là xuất ra chút vốn liếng hối lộ một chút. Chẳng qua là lần sau cũng sẽ không có vận may như vậy nữa, bất quá không quan hệ, sau khi trở về ta chuẩn bị làm con rùa đen rút đầu!
Dứt lời hắn vung tay lên, đám tiểu Đường Lang nơi xa trên cây bay tới, lượn quanh một vòng bên cạnh hắn, lại rối rít bay vòng quanh Yêu Nhược Tiên vỗ cánh ầm ầm.
Yêu Nhược Tiên sửng sốt, thình lình vui mừng hoa tay múa chân, vội vàng ném một đống yêu đan ra mới đem trấn an được đám tiểu Đường Lang.
Miêu Nghị đã sải bước đi một mình, lúc đi tới trên cầu quay đầu lại liếc nhìn. Hắn nhìn chăm chú ngọn lửa thiêu thi thể Thích Tú Hồng còn chưa tắt ở ven hồ, trong mắt thoáng qua vẻ quyết tuyệt, dứt khoát quay đầu lại sải bước đi.
Lúc đến bên ngoài dinh thự, hai vị Hành Tẩu Mộc Thái Lai và Hồ Đức Phúc mỗi người đã dẫn một thớt long câu chờ, Diêm Tu cũng chuẩn bị xong vật cỡi chờ sẵn, Miêu Nghị nhảy lên lưng long câu Diêm Tu dắt tới.
Hiển nhiên long câu này vẫn chưa thích hợp với chủ nhân mới, Miêu Nghị cầm xúc tua thịt của nó làm quen một lúc mới rời đi, Mộc Thái Lai cùng Hồ Đức Phúc phóng người lên long câu nhanh chóng đuổi theo.
Ba người một trước hai sau lên đường, chạy một mạch không ngừng, dọc trên đường đi Miêu Nghị bảo hai vị Hành Tẩu chạy song song với mình, hỏi thăm một chút tình huống.
Ba người ra khỏi Thủy Vân phủ quá cảnh Vân Tang phủ vẫn không ngừng. Sau khi ra khỏi Vân Tang phủ, gặp được Tư Không Vô Úy dẫn dắt hai tên tùy tùng chờ ở ngã ba đường phải đi qua để tới Trấn Quý điện.
Không ngoài sở liệu, Tư Không Vô Úy cũng nhận được pháp chỉ triệu kiến, y cũng đoán được hai người Miêu Nghị và Triệu Phi cũng có phần, tức thì chờ ở chỗ này.
Triệu Phi còn chưa tới, hai người không vội đi, tiếp tục chờ đợi chừng gần nửa ngày sau mới thấy Triệu Phi dẫn dắt hai tên tùy tùng chạy nhanh đến, ba người tiếp tục lên đường.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, mặt trời lại mọc, đến trưa hôm sau ba vị phủ chủ mới chạy tới Trấn Quý điện. Tất cả không vội vã đi gặp điện chủ, mà là đi bái phỏng Hành Tẩu Trấn Quý điện Từ Kính Tùng trước.
Từ Kính Tùng ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt hết sức khó coi, thị nữ đứng ở hai bên, không có ý dâng trà chút nào, cũng không có ý mời ba vị phủ chủ ngồi.
Ba vị phủ chủ xếp thành một hàng đứng ở trong sảnh, Từ Kính Tùng lạnh lùng quét nhìn ba người một lượt.
Thình lình y vỗ bàn một cái thật mạnh, đứng dậy tức giận nói:
- Ba người các ngươi thật là to gan! Trong mắt có còn ta hay không?
Ba người nhất tề chắp tay nói:
- Xin Hành Tẩu bớt giận!
Bớt giận? Từ Kính Tùng cười lạnh nói:
- Ta hỏi các ngươi, có phải ba người các ngươi liên thủ giết sạch tất cả nhân mã Bình Dương phủ từ trên xuống dưới hay không?
Triệu Phi chắp tay nói:
- Hồi bẩm Hành Tẩu, bọn ta thật sự là bị buộc bất đắc dĩ, Thường Chi Cửu thấy bọn ta mới tới nơi đây, lại khích bác thủ hạ dưới quyền bọn ta phản loạn, bọn ta bất đắc dĩ mới đem binh tấn công, chuyện này phủ chủ Thanh Mộng phủ Hứa Huy Hoàng có thể làm chứng!
- Chuyện hoang đường vô căn cứ, nói hươu nói vượn, cho ta là kẻ ngốc hay sao?!
Từ Kính Tùng tức giận nói:
- Hiện tại ta mới hiểu vì sao lúc đầu ba người các ngươi chọn địa bàn vây Bình Dương phủ vào giữa, thì ra là đã sớm có mưu đồ! Ta hỏi các ngươi, kể từ khi Thường Chi Cửu bước vào giới tu hành chưa hề rời đi cảnh nội Thủy hành cung, người bên này cũng không muốn đi ra ngoài trêu chọc thị phi. Nếu ta đoán không sai y cũng chưa từng gặp qua các ngươi, rốt cục các ngươi và y có thù oán gì, nhất quyết phải đưa y vào chỗ chết như vậy?
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Không thù không oán! Chuyện tới nước này rồi, bọn thuộc hạ cũng không dám giấu giếm, bất quá là bọn ta nhìn trúng địa bàn của y mà thôi, chúng ta chuẩn bị phân chia địa bàn của y. Bất kể kẻ trấn giữ Bình Dương phủ là Thường Chi Cửu hay là Đoản Chi Cửu, chúng ta cũng hạ thủ như thường!
Vẻ mặt Từ Kính Tùng cứng đờ, trợn to mắt nhìn ba người.
Chỉ thấy Tư Không Vô Úy chắp tay nói tiếp:
- Hành Tẩu yên tâm, từ nay về sau phần Bình Dương phủ hiếu kính cho Đại nhân không thiếu được, hy vọng Đại nhân nói tốt giúp chúng ta trước mặt điện chủ…
- Hiếu kính cái rắm!
Từ Kính Tùng giận nói:
- Thường Chi Cửu là người của ta, các ngươi giết là người của ta!
Ý nói rất rõ ràng, đó chính là dù các ngươi không tấn công Bình Dương phủ, Bình Dương phủ cũng không thiếu hiếu kính cho ta, hôm nay diệt mất người của ta, bảo ta làm sao chịu nổi!
Nếu không phải biết là người của ngươi, chúng ta cũng sẽ không tới tìm ngươi trước! Ba người bồi thêm một câu trong lòng.
Triệu Phi kinh ngạc nói:
- Chuyện này... Bọn ta chân ướt chân ráo tới nơi này thật sự là không biết.
Miêu Nghị nói tiếp:
- Hành Tẩu yên tâm, tấn công Bình Dương phủ chẳng qua là bước đầu tiên trong kế hoạch bọn ta, ba người chúng ta thấy chiến lực các phủ xung quanh quả thật là không chịu nổi một đòn. Sau khi trở về chúng ta sẽ san bằng các phủ khác, đến lúc đó toàn bộ hiếu kính trong các phủ Trấn Quý điện cũng là của Đại nhân.
Ý nói là tổn thất một Bình Dương phủ chưa đủ đâu vào đâu.
Trời ơi! Từ Kính Tùng kinh hãi, có phải ba tên này điên rồi hay không, chẳng lẽ tấn công Bình Dương phủ vẫn chỉ là mở màn, sau này tiêu diệt các phủ còn lại mới là chuyện lớn.
Đám thị nữ của Từ Kính Tùng nghe vậy cũng sợ ngây người. Đối với các nàng chiến tranh cách bọn họ là rất xa xôi, không hiểu vì sao ba vị phủ chủ này vừa mới tới đã gây ra chấn động, chẳng những như vậy mà sau này còn gây chiến lớn hơn…
Tư Không Vô Úy trầm giọng nói tiếp:
- Đến lúc đó nếu Đại nhân bằng lòng, chỉ cần tu vi ba chúng ta tới lúc, chắc chắn sẽ liên thủ giúp Đại nhân lên bảo tọa điện chủ!
Lúc y nói câu này vô cùng lớn tiếng, loại chuyện như vậy há có thể lớn tiếng nói, truyền ra ngoài sẽ tai hại vô cùng, khiến cho Từ Kính Tùng bị dọa sợ đến sợ hết hồn hết vía, có vẻ luống cuống tay chân nói:
- Tất cả im miệng cho ta!
Quay đầu lại khoát tay lệnh cho thị nữ:
- Hai người các ngươi đi ra bên ngoài trông chừng cho ta!
Lúc hai tên thị nữ đi ngang qua bên cạnh ba người, ánh mắt nhìn ba người chẳng khác nào đang nhìn quái vật.
Ánh mắt của Từ Kính Tùng nhìn về phía ba người cũng chẳng khác nào nhìn quái vật, lúc này đột nhiên y nhớ ra. Ba tên này là từ bên ngoài Thủy hành cung tới, bên ngoài khác với cảnh nội Thủy hành cung, dường như lúc nào cũng có chuyện đánh đánh giết giết.
Con bà nó, vừa mới tới đã đòi san bằng các phủ bên trong Trấn Quý điện, không khỏi vô cùng đáng sợ!
Tức thì Từ Kính Tùng cắn răng nói:
- Ta có thể xem như chưa từng nghe qua lời đại nghịch bất đạo mới vừa rồi, các ngươi hãy giữ kín cho ta, không được nhắc nữa! Ta cảnh cáo các ngươi, Trấn Quý điện không thịnh hành chuyện đánh chiếm địa bàn như vậy, cho dù là các ngươi đánh chiếm được nhiều địa bàn hơn nữa cuối cùng cũng phải nhả ra.
Triệu Phi kinh ngạc nói:
- Đây là vì sao, toàn bộ địa bàn cảnh nội Tiên Quốc phàm là kẻ nào có tài cũng có thể đánh chiếm, ở Tinh Tú Hải bọn ta cũng nghe nói tu sĩ Thủy hành cung không thiện chiến, mới cố ý chọn nơi này!
Từ Kính Tùng cơ mặt giật giật, lúc đầu còn không hiểu vì sao ba tên khốn này không đi địa phương khác tốt hơn, lại chạy tới nơi này, bây giờ mới biết là chúng cho rằng tu sĩ ở chỗ này dễ bắt nạt. Há đâu có lý như vậy, có cơ hội nhất định sẽ cho các ngươi biết tay... Thế nhưng xoay chuyển ý niệm lại nghĩ, suy đoán thật sự không ai là đối thủ của ba tên này, đánh một trận Bình Dương phủ có lẽ đã dọa sợ sáu phủ còn lại. Ba tên khốn này không đi trêu chọc những người khác đã là may, còn ai dám đi trêu chọc bọn họ, ở đâu ra đối thủ cho bọn họ biết tay?!
- Chớ nói nhảm, nữa, sau này không cần ta nói, tự nhiên các ngươi cũng sẽ dần dần biết được, nếu đến lúc đó các ngươi còn dám nói ra lời như vậy, ta coi như các ngươi có bản lãnh!
Từ Kính Tùng gác đề tài này sang bên, đột nhiên hừ lạnh nói:
- Ta nghe nói lần trước các ngươi rời khỏi chỗ ta lại đi tới chỗ hai vị Hành Tẩu Kỷ Trạch và Hoàng Kế Trưởng, nói chuyện với bọn họ có vui không?
Ba người thầm nhủ trong lòng, chơi cứng rắn không được, chơi âm dương quái khí lại không hàm hồ chút nào.
- Hai vị Hành Tẩu kia bất quá chỉ là đối phó qua loa cho xong chuyện, nếu không mỗi lần chúng ta tới cũng sẽ không ra mắt ngài trước. Thứ tự người nào trước người nào sau đã bày ra rất rõ ràng, hẳn trong lòng những người khác cũng đã biết rõ ràng!
Miêu Nghị lộ vẻ thành khẩn nói.
Suy nghĩ một chút đạo lý cũng là như vậy, mỗi lần đều chạy tới chỗ của ta trước, mọi người còn không hiểu ba tên này là người của ai sao… Từ Kính Tùng nghe vậy mới bớt giận:
- Bình Dương phủ không thể nào để cho ba người các ngươi phân chia, cho dù là ta đồng ý, những người khác từ trên xuống dưới cũng sẽ không đồng ý. Các ngươi chân ướt chân ráo tới nơi này không rõ ràng tình huống lắm, ta cũng không trách các ngươi, nhưng các ngươi làm như vậy, sau này còn không biết Bình Dương phủ sẽ rơi vào trong tay ai, ai sẽ đền bù tổn thất này cho ta?
Miêu Nghị có thể dựa vào tu vi thấp kém leo lên tới hôm nay, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy có thể bò đến vị trí phủ chủ trước khi đi Tinh Tú Hải, tự nhiên ba người đều không phải người ngu. Vừa nghe cũng biết đối phương lại muốn kiếm chác của mình, đây là biết ba người từ Tinh Tú Hải trở về giàu có, bắt lấy cơ hội kiếm chác.
Nhưng ba người vẫn giả ngây giả dại, Tư Không Vô Úy lớn tiếng phản bác:
- Ba người chúng ta theo Hành Tẩu, địa bàn chúng ta đánh chiếm tự nhiên là của Hành Tẩu…
Từ Kính Tùng cười lạnh nói:
- Ngươi nói thật dễ dàng, chẳng lẽ coi điện chủ và hai vị Hành Tẩu khác chỉ là bài trí thôi sao, muốn tranh người của họ dễ vậy sao?!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Chuyện này có quan hệ gì, sau này bất kể là người của ai đi Bình Dương phủ nhậm chức, chỉ cần chúng ta coi Hành Tẩu là đầu lãnh, đến lúc đó người của Bình Dương phủ không phải là người của Hành Tẩu cũng phải là người của Hành Tẩu. Nếu dám không nghe, ba người chúng ta lập tức đem nhân mã tới biên cảnh ngăn lại, để xem tên đó có dám ngoan ngoãn vâng lời không!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...