Thủ cấp vừa rơi xuống đất, Triệu Phi lại phất tay chỉ về phía đám tù binh bị trói:
- Bản tọa đã nói qua không chừa một người sống, chém!
Mấy tên tùy tùng lập tức chạy ra, không để ý kia hơn trăm người kêu rên cầu xin tha thứ vô cùng thảm thiết, giết cho thi thể đầy đất máu chảy thành sông.
Triệu Phi lại nhìn mọi người hờ hững nói:
- Trên chiến trường, nếu lại có kẻ kháng chỉ không tuân sẽ xử giống như vậy, có bao nhiêu giết bấy nhiêu, quyết không khoan dung!
Địch nhân giết! Tù binh giết! Ngay cả người mình cũng giết!
Nhìn thi thể đầy đất, đám bộ thuộc Thiên Trạch phủ ai nấy da đầu tê dại, sắc mặt trắng bệch. Hôm nay coi như đã lãnh giáo cái gì gọi là nhân mạng như cỏ rác, cái gì gọi là giết người như ngóe, cái gì gọi là kẻ nào kháng chỉ không tuân giết không tha!
Bấy nhiêu vẫn chưa xong, lại nghe Triệu Phi lạnh lùng nói:
- Giám quân các lộ, trong khi giao chiến có ai sợ khó mà lui, thi hành bất lợi, dao động lòng quân hay không, hãy báo tên ra cho ta!
Như vậy cũng quá nhiều, thủ hạ thân tín của Triệu Phi ai nấy lấy ngọc điệp báo tên ra, người bị điểm đến tên lập tức sắc mặt xám như tro tàn tiến lên.
Cũng có người vừa bị điểm đến tên lập tức bị dọa sợ đến giục vật cỡi quay đầu bỏ chạy, Triệu Phi tiện tay ném một cái, Linh Ảo Xích rời tay bay ra, một hóa mười, mười hóa trăm, hóa ngàn vạn.
Người trốn mắt thấy bóng thước bốn phương tám hướng rậm rạp chằng chịt, có thể nói lộ vẻ tuyệt vọng, kêu lên quái dị múa may trường thương đánh loạn.
Một dòng máu nóng bắn ra, thủ cấp đã rời cổ bay đi, thi thể không đầu ngã lăn từ trên lưng vật cỡi xuống đất.
Linh Ảo Xích quy nhất, chui trở về bên trong nhẫn trữ vật Triệu Phi, có thể nói nhất cử chấn nhiếp khiến cho mọi người nơm nớp lo sợ. Người bị điểm đến tên không ai còn dám trốn, tất cả ngoan ngoãn tiến lên chờ trừng phạt.
Chỉ chốc lát sau đã có hơn hai trăm người đứng ra, đây chỉ là người chư vị giám quân báo ra tình tiết nghiêm trọng, nếu không không chỉ có bấy nhiêu, dù sao cũng không thể giết sạch tất cả.
- Trói lại!
Triệu Phi quát to một tiếng.
Hơn hai trăm người này nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trói thì trói, chỉ cần không chết là được. Tức thì nhân mã chia lìa, vũ khí bị tước đoạt, ai nấy bị trói gô thật chặt.
Ai sau đó ngờ Triệu Phi tuyệt tình thốt ra một chữ khiến cho bọn họ cảm thấy như sét đánh ngang mày:
- Chém!
Không phải là để cho thân tín của Triệu Phi động thủ, mà là để cho nhân mã các bộ cùng nhau động thủ tàn sát đồng liêu.
Tất cả người bị trói kêu la sợ hãi, có người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có người bị dọa sợ đến khóc rống lên, có người lại há miệng mắng to Triệu Phi không chết tử tế được.
Các bộ thi hành do dự không quyết, Triệu Phi quát lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ muốn kháng chỉ không tuân?
Người khác chết đỡ hơn mình chết! Cả bọn nhắm mắt lao ra, giơ đồ đao lên chém giết đồng liêu không còn sức đánh trả chút nào, nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.
Chờ một chút dưới đất lại thêm sông máu, mùi máu tanh tràn ngập, hơn hai trăm nhân mã bị trói của Thiên Trạch phủ bị giết chết toàn bộ không chừa một mống, còn nhiều hơn giết chết tù binh địch quân
Tất cả người thi hành sắc mặt trắng bệch, có vẻ bị chấn động suýt chút nữa linh hồn xuất khiếu. Hôm nay mới biết cái gì gọi là hậu quả kháng chỉ không tuân, trên chiến trường quân lệnh tuyệt không phải trò đùa, hiện tại mới thật sự cảm nhận được mình đang tham dự một cuộc chiến.
Triệu Phi nheo mắt, trong mắt toát ra hàn quang lạnh lẽo, quan sát phản ứng của mọi người dưới quyền.
Bất kể là Triệu Phi hay là Miêu Nghị, hoặc là Tư Không Vô Úy, rất hiển nhiên đã thấy nhân mã dưới tay mình không vừa mắt. Lúc không thể động bọn họ đều nhẫn nại, hiện tại vừa xảy ra động thủ không có một ai nương tay, đều nhân cơ hội đại khai sát giới chỉnh đốn nhân mã dưới quyền. Thật ra thì từ lúc nhân mã ba phủ vừa xuất phát, đã định không phải đơn giản là giết một Thường Chi Cửu báo thù cho Thích Tú Hồng mà thôi.
Ba người thật sự là cảm giác thứ người như thế có thể lăn lộn ở giới tu hành quả thật là thiên lý bất dung! Ba người bọn họ thật vất vả sống từ Tinh Tú Hải trở về, đều có cảm giác nguy cơ trùng trùng, không tin cuộc sống như thế có thể kéo dài êm đẹp mãi, cũng không muốn một ngày nào đó giao mạng nhỏ của mình vào tay đám phế vật này…
-----------
Trần Phi bị thương đuổi theo địch tới chỗ giao giới Thủy Vân phủ và Thanh Mộng phủ dừng lại, không có pháp chỉ cũng không dám tự tiện mang theo đại đội nhân mã đánh tới Thanh Mộng phủ, chỉ có thể nhìn địch trốn mà tặc lưỡi thở dài.
Ai ngờ y vừa mới quay đầu lại liền gặp phải hơn hai trăm kỵ sĩ bọn Hành Tẩu Hàn Xuân Phong và hai vị Hành Tẩu Vân Tang phủ chạy một mạch dọc theo quan đạo trốn tới đây. Thủy Vân phủ sông, hồ đâu đâu cũng có, cũng vì nguyên nhân địa hình, lộ tuyến có thể cho phép trốn chạy không nhiều lắm, hai bên chạm mặt cũng không phải là kỳ quái.
Trần Phi cũng không biết vì sao bọn họ tới đây, bị Hàn Xuân Phong dễ dàng lừa gạt, lại thả bọn họ dễ dàng rời đi. Quay lại bắt gặp Mộc Thái Lai dẫn dắt nhân mã đuổi theo, Trần Phi mới biết bị gạt, nổi cơn giận dữ, kéo cả nhân mã của Mộc Thái Lai, gần bảy người cùng nhau thọc thẳng vào cảnh nội Thanh Mộng phủ.
Đám người Hàn Xuân Phong chạy thục mạng không dám dừng lại ở địa phương nhỏ Thanh Mộng phủ, chạy trốn một mạch, lại hòa cùng nhân mã Bình Dương phủ còn sót lại chạy tới phủ địa Thanh Mộng phủ tị nạn.
Trong lúc nhất thời nhiều nhân mã như vậy chạy tới, đến sơn môn Thanh Mộng phủ mới phát hiện. Trước đó bọn họ chạy qua các sơn các động lại không có một ai truyền tin tức về đây, từ điểm này có thể thấy phòng ngự ở Thanh Mộng phủ này lỏng lẻo tới mức nào. Mà nhiều nhân mã như vậy chạy tới, tu sĩ thủ sơn môn cũng không tỏ ra khẩn trương, hai người uy phong lẫm lẫm ngăn ở trước sơn môn, ngăn trở hơn hai trăm người, hét lớn người tới là ai.
Bên này nói rõ tình huống, thỉnh cầu thông báo, tu sĩ giữ cửa còn có vẻ không tin, bảo họ chờ, quay lại đi thông báo.
Trong đại điện nghị sự Thanh Mộng phủ, đối mặt phủ chủ Hứa Huy Hoàng và một đám Hành Tẩu Chấp Sự, bọn Hàn Xuân Phong thi nhau chỉ trích bọn Miêu Nghị làm xằng làm bậy.
Đám người Thanh Mộng phủ trước đó còn có vẻ hơi nghi ngờ, lúc này mới giật mình kinh hãi.
Bốp! Hứa Huy Hoàng ngồi trên bảo tọa phủ chủ vỗ tay vịn một cái đứng lên, tức giận nói:
- Quả thật là càn rỡ, bọn Miêu Nghị muốn làm gì? Cho rằng mấy người bọn họ từ Tinh Tú Hải trở về là có thể vô địch thiên hạ muốn làm gì thì làm sao?!
Một Hành Tẩu đứng ra trầm giọng nói:
- Phủ chủ, nên mau chóng bẩm báo việc này cho điện chủ nghiêm trị!
Một tên Hành Tẩu khác cũng đứng ra ôm quyền nói:
- Phủ chủ, Thanh Mộng phủ ta ở sát bên cạnh Thủy Vân phủ của hắn, nếu như dung túng hắn làm loạn, làm gia tăng khí thế của hắn là không được!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...