Phi Thiên

Nhân mã bọn Miêu Nghị chạy trên cầu nối thẳng bờ hồ ra một hòn đảo, xung quanh đảo lại có thật nhiều đảo lớn đảo nhỏ, tất cả đều được nối với nhau bằng cầu đá, thành cầu điêu khắc tinh xảo, cảnh tượng cũng khá tráng lệ.

Tới trước sơn môn, Miêu Nghị giơ tay dừng lại, cũng không vì thủ vệ sơn môn đã biết thân phận của mình mà xông thẳng vào, lệnh cho thủ vệ đi thông báo trước hãy nói.

Không bao lâu, Tôn Liên Bình Tôn phủ chủ miễn cưỡng cười vui xuất hiện, đích thân chạy tới đón tiếp:

- Tôn mỗ ở đây chờ Miêu phủ chủ đã lâu!

- Miêu mỗ cũng ngưỡng mộ đại danh Tôn phủ chủ đã lâu, làm phiền Tôn phủ chủ đích thân nghênh đón, Miêu Nghị rất là xấu hổ!

Miêu Nghị chắp tay đáp lễ.

Hai vị phủ chủ sắp rời chức và sắp nhận chức cầm tay mà đi, giống như thân huynh đệ, chạy thẳng tới dinh thự phủ chủ, bỏ mặc đám sơn chủ bên ngoài bất kể.

Hiển nhiên Tôn phủ chủ cũng không muốn ở chỗ này nhìn người và việc làm mình phiền lòng lâu hơn nữa, sau khi khách sáo một lúc với Miêu Nghị bên bàn trà bèn bắt đầu bàn giao.


Hết thảy thỏa đáng, Tôn phủ chủ nhận được văn thư bàn giao của Miêu Nghị lập tức muốn cáo từ, không muốn ở chỗ này làm kỳ đà cản mũi nữa. Miêu Nghị cưỡng ép bắt y ở lại, mở một bữa tiệc tiễn hành.

Sau khi biết được đã bàn giao chính thức, đại sự đã định, trong tiệc lập tức phơi bày hết sức rõ ràng nhân tình ấm lạnh. Phần lớn các lộ sơn chủ và nhân mã bản bộ tranh nhau mời rượu Miêu Nghị, Tôn Liên Bình bị bỏ quên một góc, suýt chút nữa xem tiệc tiễn hành Tôn Liên Bình là tiệc tẩy trần cho Miêu Nghị.

Miêu Nghị trầm mặt xuống, hất đổ một chiếc đèn ngọc trên bàn, lạnh lùng hỏi mọi người:

- Ngày sau Miêu mỗ rời chức, chư vị có đối đãi với ta như thế hay không?

Lúc này cả bọn mới cung kính chuyển đối tượng trọng điểm của tiệc sang Tôn Liên Bình. Bất quá trải qua chuyện này rồi, Tôn Liên Bình cũng không còn hứng thú gì nữa, cũng không muốn đối đáp qua loa nhạt nhẽo làm gì, cáo từ rất sớm.

Miêu Nghị triệu tập tất cả nhân mã sở tại không thiếu một người, tất cả cùng nhau tiễn hành.

Đưa đến cầu đá ven hồ, Tôn Liên Bình từ chối đưa xa, Miêu Nghị lại muốn phái năm vị sơn chủ đưa y một mạch trở về Trấn Quý điện.

Tôn Liên Bình nắm tay của Miêu Nghị vỗ nhẹ:

- Hảo ý của Miêu huynh ta xin tâm lĩnh, tình đời ấm lạnh tự biết, cần gì phải làm người khác khó chịu, khiến cho trong lòng mọi người cũng không thoải mái. Ta tự đi cũng không sao, càng tự tại hơn!

Miêu Nghị im lặng, đám thủ hạ đã bất kính với Tôn Liên Bình, biết y cũng không muốn phiền lòng dọc trên đường đi, suy nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật nhét vào tay đối phương:

- Chút tâm ý nhỏ, Tôn huynh nhận lấy!

Bên trong là một bộ chiến giáp nhất phẩm, không phải là Miêu Nghị trông cậy vào vật này có thể đổi lấy lòng biết ơn của Tôn Liên Bình. Bất quá là vì trước mắt hắn chọn Thủy Vân phủ này nên Tôn Liên Bình mất chức phủ chủ, đây coi như tỏ lòng áy náy với đối phương.


Tôn Liên Bình thẳng thắn thu nhận, chợt phóng người lên long câu cáo từ.

Mặt trời lặn xuống tới mặt hồ, nước hồ trong vắt tĩnh lặng, trời chiều hoàng hôn, Tôn Liên Bình dẫn hai tên thị nữ rời đi rất nhanh không ngoảnh lại, lộ ra vẻ hết sức thê lương tịch mịch. Cũng chỉ có hai tên thị nữ đi theo, không còn ai khác chịu đi theo y cả, thậm chí ngay cả người chủ động tiễn xa cũng không có.

Miêu Nghị quay đầu lại lạnh lẽo quét qua mọi người, cũng không hề thương hại Tôn Liên Bình. Tôn Liên Bình chấp chưởng Thủy Vân phủ hơn hai trăm năm rốt cục làm ra như vậy, tạo ra một đám thế lực chỉ biết vuốt mông ngựa, e rằng công lao của bản thân y là lớn nhất.

Đối với người của phủ đệ quen sống trong núi sâu, Thủy Vân phủ dưới trời chiều lại có một phen phong tình khác. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh nắng chói mắt, hòa thành một màu với bầu trời trên cao, khiến cho người ta tâm thần sảng khoái. Miêu Nghị dẫn người đi chậm rãi trên cầu đá, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt.

Vừa về tới dinh thự phủ chủ, Miêu Nghị liền sai người đi đưa hai cái lông linh thú đi Thiên Trạch phủ và Vân Tang phủ, giao cho Triệu Phi và Tư Không Vô Úy để liên lạc.

Thiên nhi, Tuyết nhi chỉ điểm những thị nữ khác thu dọn lại đồ đạc bên trong dinh thự, không phải ai cũng thích đồ của người tiền nhiệm để lại. Thứ nào nên dời đi thì dời, nên bỏ thì bỏ, nên đổi thì đổi, nên rửa thì rửa. Sau này đây sẽ là nhà mình, đương nhiên hết thảy phải theo khẩu vị của mình, Miêu Nghị lại bất kể những thứ này, cũng là hai nàng làm chủ.

Mà nơi này có rất nhiều người phục vụ có thể sai khiến, trong lúc nhất thời bên trong dinh thự phủ chủ bận rộn vô cùng. Thiên nhi, Tuyết nhi đi chung quanh tra xét chỉ chỉ trỏ trỏ, thúc giục một đám nữ nhân ra ra vào vào, không ai dám chậm trễ.

Đại quyền phủ chủ rất rộng lớn, cơ hồ có thể sai khiến tất cả tu sĩ Hồng Liên trở xuống. Chỉ cần phía dưới không để xảy ra chuyện gì, điện chủ cũng sẽ không nhúng tay vào, mà địa vị thị nữ phủ chủ tự nhiên cũng không phải là tầm thường, ai dám chậm trễ?!

Miêu Nghị dẫn Diêm Tu và Trần Phi lên Thủy Vân các nằm ở vị trí cao nhất Thủy Vân phủ thắp đèn làm việc, nghiên cứu tình huống cảnh nội Thủy Vân phủ, chưa thăm dò tình huống rõ ràng sẽ không tiện hạ thủ.


Kết quả ngay đêm đó lại nhận được tấu báo của các lộ sơn chủ cùng với Hành Tẩu và Chấp Sự bản bộ dâng lên càng thêm phiền phức. Cả bọn đạn hặc lẫn nhau, người này chỉ trích người kia trợ giúp Tôn Liên Bình làm chuyện xấu gì đó, người kia lại chỉ trích người này. Dường như toàn bộ Thủy Vân phủ không có một người tốt, tóm lại dùng phương thức đạn hặc lẫn nhau để vạch rõ ranh giới giữa mình và Tôn Liên Bình, dùng chuyện này để bày tỏ lòng trung thành với Miêu Nghị.

Còn có kẻ nói ở chỗ nào chỗ nào có cảnh sắc xinh đẹp, người nói chỗ kia lại có thành chủ phía dưới cung cấp mỹ nữ tuyệt sắc, đẹp tới mức nào, khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Diêm Tu cùng Trần Phi ngơ ngác nhìn nhau, trước kia ở Nam Tuyên phủ không hề nghe qua thủ hạ của Dương Khánh xảy ra tình huống này, Thủy Vân phủ này cũng không khỏi quá mức đặc biệt.

Miêu Nghị nhất thời cảm thấy đau đầu nhức óc, chưa từng gặp phải tình huống như thế, có phải Thủy Vân phủ này quá hỗn loạn hay không, trong lúc nhất thời có vẻ không biết xử lý thế nào cho ổn.

Hắn tìm mấy tên nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ hỏi thăm tình huống, mới biết tình huống nơi này và Nam Tuyên phủ hoàn toàn khác nhau. Ở Thủy hành cung này không thịnh hành chuyện đánh đánh giết giết cướp địa bàn, mà là thịnh hành vuốt mông ngựa cấp trên.

Tại sao lại như vậy!? Nguyên nhân rất đơn giản, ở Thủy hành cung này muốn leo cao nhất định phải lấy được lòng cấp trên, nếu làm chuyện đánh đánh giết giết cướp được địa bàn, xong chuyện cấp trên cũng bắt phải nhả ra. Địa phương này không dựa vào thực lực nói chuyện, võ lực chân chính cũng là dùng để trấn áp từ trên xuống dưới.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui