Sau khi mười hòa thượng áo não rời đi dưới ánh trăng, Triệu Phi đứng ở bên Yêu Quốc nhìn sang bên này lập tức cho mười yêu tu tới...
Sau khi vơ vét liên tục mười mấy đội nhân mã, phe Miêu Nghị phát hiện có cái gì không đúng. Mặc dù đám hòa thượng đông người, nhưng đồ vơ vét được trên người bọn họ còn kém xa người của các nước khác. Thậm chí có hòa thượng ngoại trừ vòng định vị trên cổ tay ra, lục soát hết toàn thân cũng không tìm ra chiếc thứ hai, trong nhẫn trữ vật cũng không có gì, nghèo rớt mồng tơi.
- Vì sao như vậy?
Miêu Nghị lấy làm kỳ bèn hỏi.
Diệp Tâm nói tiếp:
- Rất đơn giản, hòa thượng đông người chứng tỏ rất ít tham dự cướp giết ở Kham Loạn hội, phần lớn thời gian đều tránh né, cho nên người sống nhiều, tự nhiên đồ cướp được cũng ít.
Mấy người gật đầu công nhận, Cổ Tam Chính trầm giọng nói:
- Thời gian một khắc mới có thể cướp được của cải của ba đội, một canh giờ cũng chỉ giải quyết gần hai trăm người, đến trời sáng cũng bất quá chỉ có thể nhằm vào chừng một ngàn người. Nếu chúng ta cứ tiếp tục làm như vậy là không được, đến lúc đó chờ đến ngày mai mới hạ thủ sợ sẽ tái diễn lầm người mà lãng phí thời gian. Huống chi của cải trên người đám hòa thượng này không nhiều lắm, không cần thiết lãng phí quá nhiều thời gian trên người bọn họ.
- Ta đề nghị tối nay hạ thủ trước với người của Quỷ Quốc, Yêu Quốc hoặc Vô Lượng quốc, trước hết thu thập xong một nhà, ngày mai tính tới nhà thứ hai. Mấy nhà này mỗi nhà còn lại chừng ngàn nhân mã, mỗi ngày lấy một nhà vừa khéo thích hợp. Trước hết lấy những khoản lớn, lỡ như bại lộ không có cơ hội hạ thủ nữa cũng không sợ. Cuối cùng chậm rãi hạ thủ với người của Phật Quốc cũng không muộn, đến lúc đó đồ trên tay bọn họ cũng sẽ tập trung nhiều hơn.
Nói có lý! Miêu Nghị gật đầu nói:
- Diệp Tâm, nàng đi liên lạc với bọn họ, bảo ba người kia thu tay lại. Tối nay đã tốn không ít thời gian, hôm nay trước hết thu sạch sẽ mấy trăm người Yêu Quốc rồi hãy nói, ngày mai sẽ hạ thủ tới người của Quỷ Quốc.
Diệp Tâm gật đầu, lập tức cỡi long câu nhanh chóng đi...
-----------
Sáng hôm sau, nhân mã sáu phe tề tụ, chém giết bắt đầu lần nữa.
Miêu Nghị thức một đêm kiếm được một khoản kha khá, lúc này lại đang nhắm mắt dưỡng thần luyện hóa Nguyện Lực Châu.
Phía sau bọn Cổ Tam Chính cũng không có lòng dạ nào xem đánh nhau, dù sao có Miêu Nghị ở chỗ này chấn nhiếp, cũng không cần bọn họ phải làm gì. Tối hôm nay cũng sẽ không cách nào nghỉ ngơi, phải chuẩn bị cho tốt mấy ngày liên tục không chợp mắt, không thừa dịp ban ngày dưỡng tinh thần sẽ không có sức khỏe.
Tóm lại đội nhân mã này rất kỳ quái, tất cả đều đang nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nguyệt Dao không có tâm trạng chú ý người phía sau, chỉ thỉnh thoảng chú ý Miêu Nghị. Thấy ngày hôm qua hắn nói mạnh miệng, hôm nay lại đang nhắm mắt dưỡng thần không có ý xuất thủ chút nào, oán hận nghiến răng nghiến lợi.
Đang lúc này, nhân mã Tiên Quốc phái ra gặp cường địch, toàn quân chết hết, thảm bại! Tu sĩ Ma Quốc thắng trận lấy Vân Phi Dương cầm đầu đang hoan hô gầm thét.
Nguyệt Dao thật sự không nhịn được, truyền âm cho Miêu Nghị:
- Ngươi chuẩn bị lúc nào xuất thủ?
Miêu Nghị khẽ mở mắt nghiêng đầu nhìn nàng một cái, truyền âm đáp:
- Nguyệt Dao, đừng nóng vội, nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng. Hiện tại cho dù là ta xuất thủ, phải làm thế nào đây?! Sáu phe thay phiên khiêu chiến, cho dù là người bên này mỗi lần đi ra ngoài khiêu chiến cũng là ta, tử chiến cả một ngày nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh chín trận, kiếm không được mấy vòng định vị, huống chi kéo dài như vậy ta cũng không chịu nổi.
Vốn là hắn chuẩn bị cuối cùng mới xuất thủ kiếm một khoản, nhưng vì lời của Nguyệt Dao đã thức tỉnh hắn. Hiện tại đã tìm được biện pháp tốt hơn, hắn không cần thiết phải xuất chiến liều mạng nữa.
Còn dám gọi thẳng tên Nguyệt Dao! Nguyệt Dao vừa bực mình vừa buồn cười, phát hiện người này bất kể là giọng nói hay là ánh mắt nhìn mình thật sự không giống như nam nhân khác đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế, đây rõ ràng là không coi nàng ra gì, lúc này không khỏi tức giận nói:
- Bản tọa hỏi ngươi một lần nữa, rốt cục ngươi chuẩn bị lúc nào xuất thủ?
- Lúc nên xuất thủ tự nhiên sẽ xuất thủ.
Miêu Nghị cười nói:
- Nàng yên tâm, không cần nhiều lời ta cũng sẽ hết sức giúp nàng!
Giọng điệu của hắn khiến cho nàng không biết nói gì, dường như nàng ở trước mặt hắn chỉ là một đứa bé gái, cần hắn chăm sóc.
Thế nhưng nàng tự thị thân phận, lại không tiện nói dây dưa với hắn cho ra lẽ, có thể nói là hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì. Nghĩ thầm ta sẽ chờ, nếu như ngươi nói được không làm được, chỉ muốn hơn thua miệng lưỡi với ta, sau khi trở về Tiên Quốc chờ xem ta thu thập ngươi!
Đối phó Nguyệt Dao xong, Miêu Nghị lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hắn cũng không muốn quan tâm những người khác chém giết. Hắn không có cách nào thao túng quy tắc Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, đáng chết bao nhiêu thì phải chết bấy nhiêu, có đồng tình thương hại cũng vô dụng, có một số việc mắt không thấy tâm không phiền.
Về phần vòng định vị thu hoạch tối hôm qua, tạm thời Miêu Nghị không lấy ra cho Nguyệt Dao, hiện tại cho nàng, sợ rằng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đêm đó, sau khi quyết chiến trong ngày kết thúc, tám người Miêu Nghị trở lại đỉnh núi Tiên Quốc ứng phó qua loa, sau đó lại chạy về sân quyết đấu tràn đầy mùi máu tanh.
Tối hôm qua đã cướp sạch tu sĩ Yêu Quốc tham dự một lần, tối nay đến phiên Quỷ Quốc, lần này Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nắm tay nhau đi...
-----------
Sáng hôm sau, trận chiến đẫm máu lại diễn ra, Nguyệt Dao nhìn Miêu Nghị bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời giận không chỗ phát tiết. Ta nhịn, ta cũng muốn xem thử cuối cùng ngươi ăn nói thế nào!
- Tình huống thế nào, mười người chỉ có mười vòng định vị ư?
Phe Ma Quốc, một đội nhân mã trả giá ba người hy sinh đổi được một trận thắng, thế nhưng chiến quả tru diệt mười người Quỷ Quốc lại chỉ đổi được mười chiếc vòng định vị, ngược lại lục soát trong thân thể ba người chết bên mình ra được mấy chục vòng định vị, Vân Phi Dương lập tức tỏ vẻ không tin, trợn mắt nói:
- Thành thật khai báo, có phải là các ngươi cất giấu hay không?
- Dương thiếu, dưới mắt mọi người, bọn ta đâu dám làm như vậy!
Cả bọn xin tha, nhất tề trút hết nhẫn trữ vật đoạt được trong tay ra mời kiểm tra.
- Trên người bọn họ chỉ có mười chiếc nhẫn trữ vật sao?
Vân Phi Dương thích trợn mắt hù dọa người, cũng không trách y nghi ngờ, trên người những người chiến bại trước đó ai ai cũng có mấy chiếc nhẫn trữ vật, chứa một đống của cải lớn.
- Dương thiếu, thật sự chỉ có mười chiếc, mọi người đều nhìn chằm chằm, chúng ta cũng không có động tay chân gì cả.
Điều này cũng đúng, chẳng qua là Vân Phi Dương kiểm tra xong đồ trong nhẫn trữ vật, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng, cười lạnh nói:
- Bên trong nhẫn trữ vật này hầu như trống không, các ngươi muốn đùa giỡn ta như trẻ con ba tuổi ư?
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...