Hai người lấy ngọc điệp bản đồ ra tìm kiếm một hòn đảo khác làm điểm dừng chân, nói đi là đi. Dù sao tu sĩ như bọn họ bất cứ thứ gì cũng chứa trong nhẫn trữ vật tùy thân, cũng không cần thu thập gì.
Đến bờ biển, Miêu Nghị muốn lấy bè gỗ lúc trước mình giấu ra sử dụng. Dù sao còn có vật cỡi, hôm nay hắn sẽ không dễ dàng chia tay đường ai nấy đi với Hắc Thán nữa.
Yến Bắc Hồng khoát tay cười nói:
- Có pháp bảo vượt biển nhẹ nhàng nhanh chóng như Lưu Vân Sát này, cần gì dùng bè gỗ, vừa đúng lúc cho lão đệ kiến thức một chút.
Y hất tay ném Lưu Vân Sát ra, khăn lụa đen đón gió khuếch trương rộng ra, trải trên mặt đất. Yến Bắc Hồng cỡi long câu chạy thẳng lên trên đó, sau đó nhảy xuống vẫy tay gọi Miêu Nghị, Miêu Nghị tò mò lên theo.
Hai người đứng giữa chiếc khăn lụa đen, Yến Bắc Hồng lộn bàn tay một cái, khăn lụa đen trải rộng nhanh chóng cuốn lên. Miêu Nghị quan sát xung quanh phát hiện hai người kể cả vật cỡi bị quấn vào trong một ống tròn. Hắn còn chưa nhận thức được xảy ra chuyện gì, chợt thân hình khẽ lảo đảo, phát hiện khăn lụa đen đã bọc bọn họ xông xuống dưới biển, ánh sáng trải qua nước biển khúc xạ trở nên gấp khúc.
Miêu Nghị phát hiện quả nhiên Lưu Vân Sát này có thể tránh nước, nước biển phía ngoài không cách nào thấm vào trong lỗ nhỏ hình lưới của khăn lụa chút nào. Mà lúc này Lưu Vân Sát đang nhanh chóng chạy thẳng tới dưới biển giống như một con rắn biển đang bơi, tốc độ cực nhanh, có thể từ lỗ nhỏ hình lưới của khăn lụa nhìn thấy cảnh sắc dưới biển lui về phía sau thật nhanh.
Miêu Nghị không khỏi hết lời khen ngợi:
- Quả thật là hảo bảo bối thiên biến vạn hóa!
Trong lòng hắn đang nguyền rủa mười tám đời tổ tiên Yêu Nhược Tiên, lại luyện chế cho mình một món bảo vật kém cỏi như vậy.
Mặc dù trong lòng hắn hiểu là bởi vì không có tài liệu luyện chế, nhưng vẫn không nhịn được mắng, trong lòng cảm thấy không công bằng.
Yến Bắc Hồng rất là đắc ý bật cười ha hả:
- Nếu không phải như vậy, làm sao có thể nhiều lần chạy thoát khỏi tên Vân Phi Dương kia.
Nửa hôm sau, vốn phải cần mười mấy ngày mới có thể tới mục tiêu, thế nhưng chỉ mất nửa ngày, hai người đã từ dưới biển bay lên đáp xuống bờ cát, song song cảnh giác bốn phía, chia nhau tuần tra hải đảo này.
Sau khi xác nhận không có gì khác thường, hai người mới chính thức chọn một nơi ẩn nấp, mở ra hai huyệt động ẩn thân.
Trong những ngày kế tiếp, mặc dù hai người gần trong gang tấc nhưng cơ hồ rất ít nói chuyện.
Một kẻ suy nghĩ luyện hóa dung hợp tu vi mình mới hấp thu được. Người kia là bởi vì tốc độ tu luyện đã đạt đến mức mỗi ngày có thể luyện hóa ba viên Nguyện Lực Châu, dưới tình huống đầy đủ Nguyện Lực Châu, không muốn bỏ qua cơ hội tu luyện giúp cho tu vi nhanh chóng tăng trưởng mỗi ngày.
Bất quá hai người vẫn không tránh được mỗi ngày gặp mặt một lần, bọn họ không thể nào gác lại hết thảy bất chấp tất cả để tu luyện, trừ phi không muốn sống nữa, vẫn phải thay phiên nhau canh chừng.
Mà ở đất hung hiểm này, muốn có được yên bình vĩnh viễn là chuyện hết sức hoang đường.
Hai tháng sau, Miêu Nghị đang bên trong động tĩnh tâm tu luyện, Yến Bắc Hồng đang trong phiên canh gác thình lình đi nhanh vào, cao giọng nói:
- Đi mau. người của Vân Phi Dương tìm tới đảo này rồi!
Miêu Nghị kinh hãi, nhanh chóng nhảy dựng lên, hai người lướt ra động quật, tung mình lên vật cỡi, nhanh chóng chạy thục mạng ngược lại phương hướng địch lên bờ.
Thế nhưng còn chưa chạy đến bờ biển, trong hốc núi trước mặt đã xuất hiện hai người ngăn cản đường đi.
Một người trong đó cỡi long câu, một người khác hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười lạnh. Vật cỡi người này nhìn qua có hơi dọa người, là một con trâu đực hình thể to lớn toàn thân ngăm đen. Trâu này có sáu cái sừng nhọn hoắt ghê rợn không thấy đôi mắt, chỉ có trên trán xuất hiện một độc nhãn to bằng nắm tay, miệng đầy răng sắc bén, toàn thân có sương mù đen lượn quanh nhàn nhạt không tiêu tan.
- Chạy, muốn chạy nữa sao, giết người của ta còn muốn chạy?!
Người trẻ tuổi mày rậm mắt to cõi trên lưng quái ngưu toàn thân tràn đầy khí tức hung hãn, hất mặt lên trời vênh vang tự đắc khẽ hừ lạnh. Người này mặc y phục xa hoa quý phái, dung mạo cũng chỉ bình thường nhưng tính tình kiêu ngạo phách lối lộ rõ.
Vừa nhìn vật cỡi này cũng biết người tới không phải là người bình thường, Miêu Nghị truyền âm hỏi Yến Bắc Hồng:
- Y chính là Vân Phi Dương ư?
Yến Bắc Hồng vẻ mặt ngưng trọng khẽ gật đầu.
Miêu Nghị cau mày nói:
- Không phải huynh nói bọn họ lên bờ từ phía Bắc sao, vì sao lại chặn đường chúng ta từ phía Nam?
Kết quả ngược lại Vân Phi Dương kia dương dương đắc ý chủ động giải thích, cười gằn quái dị nói:
- Thật may là đại gia anh minh thần vũ, tổng kết ra được kinh nghiệm các ngươi chạy trốn. Đại gia cũng biết sau khi gây ra chút động tĩnh từ phía Bắc, các ngươi nhất định sẽ trốn ngược lại từ phía Nam, quả nhiên không ngoài sở liệu, rốt cục lọt vào tay đại gia, lần này ta xem các ngươi còn trốn đi đâu được!
Người bên cạnh y trầm giọng nhắc nhở:
- Dương thiếu, chỉ có hai người.
Ặc... vẻ mặt Vân Phi Dương cứng đờ, có vẻ thẹn quá hóa giận nhìn thủ hạ trợn mắt rống giận:
- Cần ngươi nhắc nhở sao, chẳng lẽ ta không có mắt???
Thủ hạ y lộ vẻ xấu hổ, không dám lên tiếng nữa. Vân Phi Dương quay đầu lại chỉ, quát lớn:
- Thành thật khai báo, những người khác đi đâu?
Yến Bắc Hồng chắp tay nói:
- Dương thiếu, những người khác gặp gỡ cường địch đã chết, chuyện giết thủ hạ ngươi thật sự không liên quan gì với chúng ta, mong rằng Dương thiếu giơ cao đánh khẽ tha chúng ta một mạng.
- Còn mạnh miệng ư, được, chờ lát nữa đến khi hai người các ngươi sống không bằng chết, ta xem thử các ngươi còn mạnh miệng được như bây giờ không…
Vân Phi Dương trợn mắt nói.
Thấy không cách nào nói thông đạo lý với thứ người như thế, đột nhiên Miêu Nghị lật tay gọi ra Huyền Âm Bảo Kính, khí âm sát đột ngột phun ra thật nhanh, tranh trước xuất thủ đánh lén, hết sức quả quyết.
Thình lình một tiếng trâu rống đinh tai nhức óc vang lên, chỉ thấy quái ngưu kia đột nhiên há miệng thật to, đại đa số khí âm sát do Huyền Âm Bảo Kính phun ra xoay tròn chui vào trong miệng nó.
Quái ngưu này lại có thể hút khí âm sát ư… Miêu Nghị vô cùng kinh hãi, nhanh chóng thu tay lại, kết quả vẫn chậm một chút, không thể thu hồi lại toàn bộ khí âm sát, bị quái ngưu kia nuốt chửng không ít.
Nhìn lại quái ngưu kia nuốt nhiều khí âm sát như vậy lại không hề hấn gì, chợt nghe một tiếng đánh rắm thật to vang lên, khí âm sát theo mông nó bắn ra ngoài, rừng cây sau lưng nhất thời trắng toát một mảnh.
- Ủa, quả thật lá gan không nhỏ, còn dám chủ động xuất thủ!
Vân Phi Dương nhất thời vui vẻ.
Miêu Nghị quyết định không dừng tay, Tử Mẫu Phi Kiếm đột nhiên từ trong vòng tay trữ vật lóe ra, hóa thành lưu quang bay tới công kích.
Yến Bắc Hồng biết rõ không địch lại cũng bất chấp hết thảy, đằng nào cũng là một con đường chết, dĩ nhiên là phải liều mạng, Lưu Vân Sát cũng đột ngột rời tay bắn ra.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...