Miêu Nghị ngẩn người ra, thấy Yến Bắc Hồng thủy chung đi vòng vòng quanh thân thể tàn phế của bọn Tống Trạch Minh không ngừng, dường như không có chút hứng thú nào với Nguyện Lực Châu, ngược lại cảm thấy hứng thú hơn với bọn Tống Trạch Minh đã rơi vào tay mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Kẻ tu hành nào mà không khát khao Nguyện Lực Châu, vì sao Yến Bắc Hồng lại tỏ ra không thèm quan tâm như vậy, chuyện này quả thật cũng hết sức khác thường.
- Lão đệ, giúp ta một chuyện, giúp ta dời mấy người bọn họ tới chỗ ở rộng rãi của Tống Trạch Minh đi.
Yến Bắc Hồng dứt lời bèn mang mấy người đi, để lại bốn người Miêu Nghị phụ một tay.
Miêu Nghị không biết nói gì, nghĩ thầm ngươi cũng thật là ác, di chuyển những người cụt hết tứ chi này đi làm gì, chẳng lẽ còn muốn nghĩ biện pháp hành hạ bọn họ cho hả giận???
Mặc dù cảm thấy ghê tởm, nhưng cuối cùng Miêu Nghị vẫn giúp một tay đem bốn người tàn phế còn lại đi.
Đi tới động của trại chủ, Miêu Nghị ném bốn người xuống, vừa quay đầu lại phát hiện Yến Bắc Hồng đang cau mày nhìn mình, ánh mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ gì.
Miêu Nghị không phải người ngu, đã sớm cảm thấy Yến Bắc Hồng có vẻ khác thường, vẫn nghi hoặc về chuyện này. Lúc này thấy ánh mắt Yến Bắc Hồng có vẻ thâm sâu khó hiểu, trong lòng không khỏi âm thầm sinh nghi.
- Lão đệ, mới vừa rồi ta đã thử thi pháp hóa giải khí âm sát bên trong cơ thể của bọn họ, thế nhưng vô cùng chậm chạp. Đợi đến khi ta hóa giải hết khí âm sát bên trong cơ thể bọn họ, sợ là bọn họ đã chết không thể dùng được nữa, cho nên muốn nhờ lão đệ giúp ta một lần nữa!
Yến Bắc Hồng thâm trầm từ từ nói.
Không thể dùng được nữa? Miêu Nghị nghi ngờ hỏi:
- Huynh muốn dùng bọn họ làm gì?
Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:
- Lão đệ không cần hỏi nhiều, có một số việc hiện tại không tiện nói cho ngươi biết, trước hết giúp ta cấp cứu bọn họ là được.
Miêu Nghị do dự một chút, nhìn lại thấy những người này đã bị đóng băng còn mất tứ chi, lại cảm thấy bớt lo âu, cho dù là hiện tại cứu tỉnh, bọn họ cũng khó lòng phản kháng.
Mà Yến Bắc Hồng đã bày chín người dưới đất thành một hàng, đưa tay ra làm hiệu mời hắn cứu chữa.
Miêu Nghị thở dài, gật đầu một cái, cúi người đưa tay đè lên ngực một người, thi pháp nhanh chóng khu trừ khí âm sát trong cơ thể.
Hắn hóa giải cứu sống từng người bọn Tống Trạch Minh, Yến Bắc Hồng cũng nhất nhất thi pháp ngăn chặn chỗ cụt tứ chi bọn họ, tránh khỏi chảy máu quá nhiều chết bất đắc kỳ tử, đồng thời thi pháp chế trụ bọn họ, tránh không cho phản kháng.
Đến khi bọn Tống Trạch Minh nhất nhất tỉnh lại, phát hiện ra tình cảnh thê thảm của mình, có thể nói ai nấy bị dọa sợ đến hồn phi phách tán. Tống Trạch Minh nhìn chằm chằm Yến Bắc Hồng phát ra tiếng rống giận thê lương:
- Yến Bắc Hồng, ngươi lại dám cấu kết người ngoài hạ độc thủ như vậy với bản sư thúc, ngươi là tên phản đồ khi sư diệt tổ!
Yến Bắc Hồng trên cao nhìn xuống, lộ vẻ hờ hững nói:
- Hiện tại nói chuyện này đã quá muộn rồi, lúc Vân Hoa tông hùng hổ ép bức ta, các ngươi quát tháo hành hạ giày vò ta như heo chó, có từng coi ta là đồng môn không!? Đừng nói hạ độc thủ với các ngươi, Yến mỗ ghi nhớ trong lòng ân huệ của Vân Hoa tông với Yến mỗ, nếu có ngày Yến Bắc Hồng ta chắp cánh bay cao, chính là lúc san Vân Hoa tông thành bình địa!
Miêu Nghị im lặng, từ thư Yến Bắc Hồng viết cho hắn lúc trước, hắn chỉ biết là Vân Hoa tông đối với Yến Bắc Hồng không tốt lành gì, về phần rốt cục đã làm gì cũng không có nói tỉ mỉ. Theo tình hình hôm nay, cũng không biết rốt cuộc Vân Hoa tông đã làm gì với Yến Bắc Hồng, khiến cho y chăm chăm muốn diệt Vân Hoa tông như vậy.
Bất quá nghe qua tựa hồ có hơi không thực tế. Vân Hoa tông là một môn phái lớn như vậy, có thể nói cao thủ như mây, muốn diệt hết Vân Hoa tông nói dễ hơn làm. Suy đoán không làm đến cấp bậc mười hai lộ Quân Sứ sẽ không có khả năng hoàn thành tâm nguyện này, tâm nguyện này không khỏi quá lớn.
Tựa hồ Tống Trạch Minh biết rơi vào Yến Bắc Hồng tay chết chắc nên không cầu xin tha thứ, ngược lại gằn giọng nói:
- Si tâm vọng tưởng! Yến tặc, nhất định Vân Hoa tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ không chết tử tế được!
- Ta có chết tử tế hay không, các ngươi cũng không thấy được!
Yến Bắc Hồng cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xuất thủ, đập tới từng quyền.
Những tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, Yến Bắc Hồng đánh vỡ cằm cả chín người Tống Trạch Minh, ai nấy bị đánh tuôn máu miệng không khép lại được. Sau đó y xoay người về phía Miêu Nghị nói:
- Ta có chút việc ở chỗ này, phiền lão đệ tránh mặt một chút!
Rốt cục y muốn làm gì chín người, còn bắt mình tránh mặt??? Miêu Nghị cau mày nghi ngờ hỏi:
- Đệ không thể xem được sao?
- Cho ta tạm thời giữ bí mật chuyện này!
Yến Bắc Hồng lắc đầu một cái, nói:
- Phiền lão đệ ở bên ngoài hộ pháp giúp ta!
Miêu Nghị cũng không tiện nói gì nữa, gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Yến Bắc Hồng lắng tai nghe động tĩnh xác nhận Miêu Nghị đã ra đến bên ngoài, lúc này mới xoay người lại, phất tay lấy ra một nắm cương châm đỏ như màu máu. Y xách Tống Trạch Minh đang rên ư ử lên, cắm từng mũi cương châm vào những huyệt đạo trên thân thể Tống Trạch Minh. Thậm chí cắm cả lên đầu Tống Trạch Minh vài mũi, nhất thời ánh mắt y trở nên đờ đẫn.
Tay nắm lấy hàm dưới Tống Trạch Minh, mái tóc dài và trường sam màu đỏ sẫm của Yến Bắc Hồng không gió mà lay, đôi tròng mắt của y dần dần trở nên đen nhánh như mực.
Chỉ thấy bụng y đột nhiên phập phồng rất gấp, phát ra tiếng òng ọc quái dị, khí tức bên trong động cũng dần dần trở nên quỷ dị. Trong lúc đôi tròng mắt y trở nên đen nhánh tỏa sáng hơi có vẻ kinh khủng, thình lình Yến Bắc Hồng chợt há hốc miệng ra, một đạo sương mù xám từ trong miệng y phun ra ngoài, bắn thẳng vào trong miệng Tống Trạch Minh đang bị tay y bóp há ra.
Bọn Đoạn Phi Hồng nằm dưới đất không thể động ai nấy trợn trừng đôi mắt, chính mắt thấy một viên nội đan màu trắng từ miệng Yến Bắc Hồng đang há to từ từ bay ra, quanh quẩn một hồi trong sương mù xám cuồn cuộn, vừa xoay tròn vừa chậm rãi chui vào miệng Tống Trạch Minh.
Nội đan??? Trong cơ thể Yến Bắc Hồng lại có nội đan??? Một ý niệm kinh khủng đột nhiên xuất hiện trong đầu đám người Đoạn Phi Hồng, tám người lộ ra vẻ hoảng sợ, là Ma công! Đường đường phủ chủ Tiên Quốc lại đang tu luyện Ma công đọa nhập ma đạo!
Mà lúc này Tống Trạch Minh có bề ngoài tương đối trẻ tuổi lại đang dần dần già đi với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, phảng phất tu hành nhiều năm như vậy đoạt được tuổi thanh xuân trong tay ông trời, giờ phút này đang từ từ trả lại, nếp nhăn ngoài da hiện ra rất nhanh.
Không tới nửa canh giờ, Tống Trạch Minh đã từ một người trẻ tuổi biến thành lão đầu tử ánh mắt đục ngầu da nhăn tóc bạc, trông cực kỳ quỷ dị.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...