Mấy người cả kinh, làm như vậy là chết chắc, Tư Không Vô Úy trợn mắt nói:
- Tiểu tử, nơi đây bàn về tu vi bàn về tuổi tác cũng không tới phiên ngươi sính anh hùng, muốn đi thì cùng đi!
Cùng đi? Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Cổ Tam Chính, ba con Bích Giáp Truy Phong Thú có thể tránh được Phiên Vân Phúc Vũ Thú Bạch Tử Lương truy tung không?
- Không thể!
Cổ Tam Chính cắn răng nói:
- Thật sự không được, ba con Bích Giáp Truy Phong Thú có thể tách ra chạy, trốn được người nào hay người đó…
- Vậy còn không bằng để một mình ta tách ra chạy!
Miêu Nghị nói:
- Các ngươi thiếu đi ta không quan trọng, ta đi chung với các ngươi cũng không giúp được gì. Nhưng nếu như mấy người các ngươi tách ra, một khi Bạch Tử Lương giết được một lộ, hai lộ còn lại không có đủ bảo vật liên thủ chống giữ cục diện, đến lúc đó ngay cả năng lực chống đỡ cũng không có.
Đàm Lạc trầm giọng nói:
- Vậy cứ tiếp tục dẫn bọn họ chạy như vậy đi, dù sao chỉ một mình Bạch Tử Lương có thể theo kịp chúng ta, một mình y cũng không dám đến gần chúng ta.
- Ngươi đây là dối mình gạt người, nếu còn tiếp tục chạy trên đảo như vậy nữa, cước lực của vật cỡi chúng ta không bằng vật cỡi của y, y sẽ chiếm ưu thế. Đến lúc đó y có thể từ từ thu thập chúng ta, sẽ không ai chạy thoát.
Miêu Nghị lắc đầu nói.
Tư Không Vô Úy phẫn hận nói:
- Vậy chúng ta rời khỏi đảo này chạy ra biển tìm nơi khác…
Miêu Nghị phản bác:
- Chạy ra biển vật cỡi của chúng ta mất hết ưu thế, càng không thể nào chạy khỏi Phiên Vân Phúc Vũ Thú của y. Ở Không Diễm sơn này y vẫn còn có mấy phần kiêng kỵ, không có nhiều trợ lực. Một khi ra biển, y thân là người của Vạn Yêu Thiên, tài nguyên có thể vận dụng quá nhiều, dù sao Tây Tinh hải cũng là địa bàn của bọn họ.
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chỉ một mình ngươi được sao?
Tư Không Vô Úy giận nói:
- Không bằng quay đầu lại liều mạng với bọn họ!
- Nếu có thể liều thắng còn cần ngươi nói sao?
Miêu Nghị trịnh trọng nói với cả bọn:
- Các ngươi hãy nghe ta nói, một mình ta dẫn dụ Bạch Tử Lương ra chỗ khác, cố gắng tranh thủ thời gian cho các ngươi. Một khi Bích Giáp Truy Phong Thú của các ngươi chạy hết tốc độ, cho dù là những người khác đuổi theo các ngươi cũng không đuổi kịp. Thừa dịp hiện tại trên không không có tai mắt của bọn họ theo dõi, các ngươi có thể nhân cơ hội bỏ rơi bọn họ, đến lúc đó muốn chạy đi đâu cũng được.
- Sau đó cho dù là Phiên Vân Phúc Vũ Thú của Bạch Tử Lương có thần tốc hơn nữa, không tìm được hướng đi của các ngươi trong thời gian ngắn cũng đừng mơ tưởng tìm được các ngươi. Lúc ấy các ngươi nghĩ biện pháp thoát khỏi y, cụ thể làm gì chính các ngươi coi tình huống mà định, ta cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi.
Triệu Phi cau mày không nói, Cổ Tam Chính hỏi:
- Vậy ngươi làm sao?
- Ta tự có biện pháp ứng đối, nói không chừng vận may ta tốt hơn các ngươi.
Miêu Nghị đùa giỡn nói:
- Vạn nhất Bạch Tử Lương không đuổi ta, tập trung nhân thủ đuổi theo các ngươi, nói không chừng trở thành các ngươi giúp ta dẫn dụ truy binh ra chỗ khác!
Cổ Tam Chính nói từng chữ từng chữ:
- Mới vừa rồi ngươi đã thử dò xét qua cử động Bạch Tử Lương, ngươi nên biết hậu quả!
- Cách ngọn núi trước mặt không xa, tốc độ vật cỡi ta không bằng Bạch Tử Lương, bây giờ còn cần các ngươi giúp ta tranh thủ chút thời gian. Các ngươi giảm tốc độ chậm một chút, Bạch Tử Lương không dám đơn độc tiến tới gần các ngươi, chờ ta chạy trước đến dưới chân núi, các ngươi lập tức chuyển hướng rời đi, ta nghĩ biện pháp tận lực giữ chân y!
Miêu Nghị nói.
- Càng đến gần ngọn núi kia, nhiệt độ càng cao, ngươi có thể chịu được sao?
Cổ Tam Chính hỏi.
Miêu Nghị không trả lời, ngược lại nhìn về phía hai người sau lưng hắn:
- Triệu Phi, Tư Không, đừng quên các ngươi đã cam kết với Thích Tú Hồng trong hồ lô!
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy kinh ngạc nhìn lại, Đào Vĩnh Xuân và Bì Quân Tử cũng giật mình nhìn Miêu Nghị.
- Giá!
Miêu Nghị gầm lên một tiếng, vì tận lực giảm bớt sức nặng cho vật cỡi, cũng là vì giảm bớt tiêu hao pháp lực, hắn thu bảo giáp trên người lại, múa bảo kiếm đâm vào mông vật cỡi chảy máu. Vật cỡi bị đau hí dài, tốc độ đột nhiên tăng nhanh một ít, vọt tới trước mặt ba con Bích Giáp Truy Phong Thú, dọc đường đạp ra hoa lửa tung tóe, cấp tốc chạy về phía ngọn núi.
- Nghe hắn, giúp hắn ngăn chận tốc độ địch nhân phía sau!
Triệu Phi căn dặn một tiếng, Linh Ảo Xích trên tay đã vứt lên không, trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn bóng thước chập chùng, công về phía sau.
Bạch Tử Lương phía sau đang đuổi theo mau chóng lấy làm kinh hãi, lập tức giảm tốc độ lại. Kết quả phát hiện đối phương không có cách nào công kích xa như vậy, hoàn toàn là đang hù dọa mình, bất quá vẫn không dám chạy quá nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị đã chạy đi trước.
Bạch Tử Lương vừa chậm lại, phía sau Lam Tố Tố dẫn người từ từ rút ngắn khoảng cách.
- Thích Tú Hồng chính là nữ nhân đã chết đó sao?
Sau khi chia tay đường ai nấy đi với Miêu Nghị, Cổ Tam Chính quay đầu lại hỏi:
- Các ngươi cam kết điều gì với nàng?
- Nàng mới tu vi Bạch Liên ngũ phẩm, chỉ vì phủ chủ tham sắc đẹp của nàng, nàng không chịu, liền bị vị phủ chủ kia bức tới Tinh Tú Hải chịu chết. Trước khi nàng chết chúng ta hứa hẹn nếu có thể còn sống trở về, sẽ báo thù giúp nàng!
Giọng nói Tư Không Vô Úy nặng nề.
Cổ Tam Chính, Đàm Lạc, Diệp Tâm ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới đến nước này rồi Miêu Nghị vẫn còn canh cánh bên lòng chuyện Thích Tú Hồng. Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm bóng lưng Miêu Nghị càng lúc càng xa, trong nháy mắt hiểu ra, đây là hắn đã chuẩn bị vạn nhất.
Ánh mắt của ba người có hơi phức tạp, không biết Miêu Nghị còn có thể cho bọn họ cơ hội báo thù vì ba đại phái hay không.
Cổ Tam Chính ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, ở chỗ này thảy đều thân bất do kỷ, thị thị phi phi ân ân oán oán không bằng cẩu thả sống trộm.
Phía trước Miêu Nghị vừa đến chân núi, phóng lên trên núi, Cổ Tam Chính lập tức quát lớn:
- Đi!
Ba con Bích Giáp Truy Phong Thú nhanh chóng chuyển hường, không cần cố ý áp chế tốc độ chờ truy binh nữa, tốc độ ba con linh thú đột nhiên chợt tăng, gia tăng tới cực hạn vòng qua dưới chân núi chạy đi xa.
Bạch Tử Lương phía sau đuổi theo nhướng mày, nhìn ba con Bích Giáp Truy Phong Thú chạy đi xa, nhìn lại Miêu Nghị đang chạy lên đỉnh núi.
Không ngoài sở liệu, quả nhiên Bạch Tử Lương phất tay quát lớn:
- Các ngươi đuổi theo bọn họ, trên núi ta tự giải quyết!
- Thiếu chủ, cẩn thận có bẫy, tỳ tử cùng đi với Thiếu chủ!
Lam Tố Tố vội vàng lên tiếng nhắc nhở, sợ Bạch Tử Lương sơ suất.
Nhưng tốc độ vật cỡi nàng không theo kịp tốc độ Phiên Vân Phúc Vũ Thú chạy hết sức, huống chi nhìn trán nàng toát ra mồ hôi, biết nàng cũng có vẻ không chịu nổi, lên trên núi chắc chắn càng khó lòng chịu đựng được, Bạch Tử Lương lập tức gật đầu.
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...