Đàm Lạc hiểu ý của y, là muốn mình dùng phương pháp ngự thú quấy nhiễu Phiên Vân Phúc Vũ Thú, sau đó bọn họ cùng nhau mượn cước lực của Bích Giáp Truy Phong Thú thoát khỏi những long câu khác đuổi theo.
Y cười khổ nói:
- Đã quấy nhiễu một lần, người ta đã biết nguyên nhân, sợ là sẽ không có hiệu quả nữa...
Diệp Tâm quát lớn:
- Ngươi không thử một chút làm sao biết?
Đàm Lạc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ống địch màu cổ đồng ra.
U… u… u…
Tiếng địch du dương vang lên giữa hoang nguyên thê lương, Phiên Vân Phúc Vũ Thú phía sau đuổi theo lập tức phát ra tiếng rống, trở nên nóng nảy bất an, trong nháy mắt rối loạn cước bộ.
Cả bọn quay đầu nhìn lại lộ vẻ vui mừng, Miêu Nghị sáng mắt lên, tựa hồ thấy được hy vọng. Ai ngờ Bạch Tử Lương khẽ cúi người, không biết nhanh chóng nhét thứ gì vào tai Phiên Vân Phúc Vũ Thú, tóm lại giúp cho nó cấp tốc khôi phục bình tĩnh lại, tiếp tục đuổi theo bọn họ.
Sắc mặt cả bọn đại biến, ảo tưởng muốn thoát khỏi Bạch Tử Lương hoàn toàn tan vỡ.
Đôi môi Miêu Nghị mìm chặt chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía trước, muốn tranh thủ một tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ...
-----------
Phía sau cùng, hơn chín mươi yêu tu chạy ngược trở về bị sáu hòa thượng xếp thành một hàng ngăn lại. Vừa nhìn thấy vật cỡi Không Trí, bầy yêu lập tức không dám khinh cử vọng động, huống chi trước đó Bạch Tử Lương đã nói qua thân phận Không Trí.
Yêu tu cầm đầu hành lễ nói:
- Không Trí Đại sư, Phật gia chú trọng từ bi, mong rằng Đại sư giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một con đường sống!
Không Trí thật sự khó xử, đúng là Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này không thích hợp với đệ tử Phật gia, vi phạm tôn chỉ tu hành của nhà Phật. Nhưng nếu bỏ qua như vậy cũng không nói được, dù sao cũng là lấy danh nghĩa Kim Cương Giáng Ma mà tới, nghiêng đầu liếc nhìn Bát Giới bên cạnh.
- A Di Đà Phật!
Bát Giới một thân tăng bào trắng toát, tướng mạo lại như kẻ mưu cầu danh lợi, chắp tay chữ thập hành lễ, tỏ ra thương xót chúng sinh than thở:
- Ngã Phật từ bi, không đành lòng thấy Tây Tinh hải chém giết hoành hành, cố ý phái chúng ta tới tuyên dương thiện pháp. Ta thấy chư vị đằng đằng sát khí, vi phạm thiên hòa, chư vị thí chủ, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ, mong rằng kịp thời bỏ xuống đồ đao!
Yêu tu cầm đầu lập tức gật đầu nói:
- Đại sư nói không sai, bọn ta đã kịp thời quay đầu lại, đang muốn rời đi.
Dám lừa gạt ta?! Bát Giới cau mày lại, chắp tay chữ thập nói:
- Nếu đã quay đầu lại, vì sao không để xuống đồ đao tạo nghiệt? Chư vị thí chủ, để đồ trên người lại đi, còn có vòng định vị trên cổ tay các ngươi cũng phải để lại, đó là ác căn của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, không thể không trừ! Chưa trừ diệt ác căn làm sao quay đầu lại!?
Yêu tu kia hơi biến sắc mặt, vẫn còn cười bồi nói:
- Đại sư, vòng định vị này đeo chết ở trên tay bọn ta, có thể trở nên lớn nhỏ tùy thân thể, không thể tháo ra được!
Bát Giới than thở:
- Nếu đã quay đầu, sao không thể hiện quyết tâm? Không bằng hoàn toàn chặt đứt ác căn, chặt đứt cổ tay, tự nhiên có thể tháo xuống!
Lũ yêu mặt liền biến sắc, sau khi chặt cổ tay sẽ có thể tháo vòng định vị ra, thế nhưng bọn họ đã sớm đánh pháp nguyên của mình vào trong đó để phân biệt. Nếu người không chết vậy tiêu ký của vòng định vị sẽ không biến mất trên tinh bàn, nếu để vòng định vị rời khỏi thân thể, tiêu ký trên tinh bàn sẽ lập tức đổi màu, cao thủ chấp pháp Kham Loạn hội lập tức sẽ bay tới chấp pháp. Đây cũng là con đường chết, điều này đã được cảnh báo trong ngọc điệp phát cho mỗi người.
- Đại sư đây là có lòng làm khó chúng ta ư?
Yêu tu cầm đầu trầm giọng nói.
Bát Giới lắc đầu nói:
- Chư vị nhập ma chướng đã sâu, chấp mê không tỉnh, xem ra không dùng thủ đoạn Kim Cương Tích Lịch không biết quay đầu lại!
Ép người hùng hổ như vậy, đối diện có yêu tu không nhịn được nổi giận, tức tối nói:
- Bớt giả từ bi ở chỗ này, không phải là muốn cướp đồ sao?!
- Dù sao bần tăng đã không phải là lần đầu tiên bị người hiểu lầm, nếu các ngươi cứ cho rằng chúng ta đang làm ác, vậy coi như chúng ta đang làm ác đi! Phật viết, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục!
Bát Giới lộ vẻ từ bi đột nhiên đổi sang cười lạnh:
- Các ngươi thật sự cho rằng chúng ta là Bồ Tát đất hay sao, nói cho các ngươi biết, sáu người chúng ta bình sinh không tu thiện quả, thích nhất giết người phóng hỏa!
Cái gì gọi là sáu người chúng ta??? Một mình ngươi không tu thiện quả giết người phóng hỏa, chẳng có liên quan gì với chúng ta cả…
Năm người Không Trí nghe vậy mắt trợn trắng, thế nhưng đã sớm quen với hành động làm xằng làm bậy của tên này, cũng không phải là lần đầu tiên
Tên này quả thật chính là một tên bại hoại của Cực Lạc Thiên, mắng sư phó sau lưng cũng là chuyện thường như cơm bữa. Từ nhỏ đã quen trốn khỏi sư môn, nhiều lần bị bắt trở lại, lại nhiều lần chạy trốn, đổi lại là vị sư phó khác đã sớm làm thịt, nhẹ nhất cũng phải cắt đứt hai chân, phế một thân tu vi trục xuất khỏi sư môn.
Nhưng Thất Giới Đại sư lại che chở cho y, mặc dù mỗi lần gây họa đều sẽ nghiêm trị, nhưng tên này hồn nhiên không sợ. Nếu không phải nể tình từ trước tới nay Giới Môn cũng là nhất mạch đơn truyền, Thất Giới Đại sư qua nhiều năm như vậy chỉ thu có một đệ tử, cộng thêm có Thất Giới Đại sư làm chỗ dựa, bằng không đã sớm bị người của Cực Lạc Thiên giết chết.
Tóm lại ở Cực Lạc Thiên, các sơn đều dặn dò môn hạ đệ tử phải cách xa đệ tử Bát Giới của Thất Giới đại sư một chút, chớ bị y làm hư hỏng, đây là có bài học thê thảm trước đó.
- Ta đã làm ác nhân, kế tiếp đến phiên các ngươi rồi!
Bát Giới quay đầu lại vẫy tay:
- Không Trí, lên!
Không Trí không biết nói gì, chuyến này rốt cục là ai nghe ai, bảo ta xuất thủ rốt cục là ngươi làm ác nhân hay là ta làm ác nhân?
Những yêu tu kia nghe vậy kinh hoảng, không dám chống lại, nhanh chóng bỏ chạy thục mạng.
Bát Giới ở bên cạnh xem náo nhiệt, ai chạy thì chạy, dáng vẻ không liên quan tới chuyện của ta.
Không Trí bất đắc dĩ, thuận tay giũ ra một chiếc áo cà sa màu đỏ máu, lăng không bành trướng gấp mấy trăm lần, dường như muốn che kín cả bầu trời. Sau đó đột nhiên phủ xuống, bao trùm đám yêu tu kia cả người lẫn long câu, nhanh chóng co rút lại...
-----------
- Miêu Nghị, chẳng lẽ còn muốn ta mời hay sao?
Diệp Tâm có hơi tức giận nói với Miêu Nghị, không biết Miêu Nghị còn đang dây dưa làm gì, không chịu vứt bỏ long câu nhảy lên Bích Giáp Truy Phong Thú của nàng.
Bọn Cổ Tam Chính cũng nhìn Miêu Nghị, hắn chậm chạp không nhảy lên vật cỡi của Diệp Tâm, khiến cho hai con Bích Giáp Truy Phong Thú còn lại cũng không tiện dốc hết tốc độ chạy trốn.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm ngọn núi lớn trọc lóc phía trước hít sâu một hơi, tựa hồ đã hạ quyết tâm cuối cùng, quay đầu nhìn về phía cả bọn trầm giọng nói:
- Các ngươi lập tức chuyển hướng đi, ta dẫn dụ Bạch Tử Lương đi nơi khác giúp các ngươi!
---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...