Phi Thiên

Cổ Tam Chính quay đầu lại liếc nhìn, đột nhiên không nhịn được than thở:

- Tên Miêu Nghị kia cũng coi như là nhân vật xuất chúng, không nghĩ tới vừa đối mặt đã bỏ mạng dưới tay của người kia. Như vậy cũng tốt, hắn đã chết, nếu như chúng ta có thể còn sống trở về, cũng coi như có thể báo cáo kết quả chuyện này với sư môn, coi như giải quyết xong một mối tâm sự, bây giờ chúng ta an tâm nghĩ biện pháp thoát thân là được.

-----------

Bên trong một không gian xám xịt, khắp nơi là xích sắt lớn có nhỏ cỏ giăng khắp nơi, đây là tình cảnh mà bọn Miêu Nghị nhìn thấy lúc vừa mở mắt ra sau khi bị thu thập.

Yêu khí nồng đậm như sương mù, Miêu Nghị mở pháp nhãn ra mới phát hiện mình bị vây bên trong một không gian to lớn hình hồ lô, kết hợp với tình hình trước mắt, không khó đoán xuất hiện ở nơi nào. Rất hiển nhiên bảo hồ lô nho nhỏ trên tay người ta giống như nhẫn trữ vật, bên ngoài nhìn nhỏ bé, bên trong lại có càn khôn khác.

Miêu Nghị muốn cử động thân hình, lại phát hiện tứ chi cùng với eo lưng đã bị trói chặt, thân thể không cách nào nhúc nhích. Hắn thi triển pháp lực toàn thân dùng sức lắc người một cái, chỉ nghe được thanh âm của một trận xích sắt lay động loảng xoảng, không cách nào tránh thoát, không thể cử động.

- Vô dụng, không thoát được.

Thanh âm thở dài của Triệu Phi vang lên ở sau lưng Miêu Nghị, hiển nhiên y đã thử qua, bằng tu vi của y cũng không thoát được, dĩ nhiên càng không cần phải nói Miêu Nghị.

Thân thể Miêu Nghị không thể động, cố gắng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Triệu Phi bị xích sắt kéo thành hình chữ Đại (大) treo ở phía sau mình.

- Mọi người không có chuyện gì chứ, Tú Hồng, nàng đang ở đâu?


Miêu Nghị lớn tiếng hỏi, trong hồ lô ùng ùng vang vọng thanh âm của hắn.

- Ta ở phía trên ngươi.

Thanh âm của Thích Tú Hồng truyền tới, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện không những Thích Tú Hồng bị trói ở phía trên, ngay cả vật cỡi Thích Tú Hồng mặc chiến giáp Hắc Thán cũng bị treo ở bên cạnh, cũng bị bắt vào cùng nhau. - Chúng ta ở chỗ này.

Phía dưới truyền tới thanh âm của Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân.

Miêu Nghị cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai người đang bị cột ở dưới chân của mình cách đó không xa.

- Con bà nó, Trấn Sơn Chùy của ta…

Miêu Nghị nghe tiếng quay đầu nhìn, chỉ thấy Tư Không Vô Úy bên phải sau lưng mình cách đó không xa đang giãy giụa. Một thanh chùy nhỏ được cột cách y không xa, chính là Trấn Sơn Chùy. Tuy rằng chỉ cách xa y một cánh tay, nhưng dù y giãy giụa thế nào cũng không thể với tới.

- Con bà nó, nếu để cho lão tử lấy được Trấn Sơn Chùy, ta đập một chùy phá tan cái hồ lô quỷ quái này!

Tư Không Vô Úy uổng phí sức lực một phen cảm thấy thân thể mềm nhũn, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Luyện chế loại pháp bảo nhị phẩm cao cấp tương tự Trấn Sơn Chùy là cực kỳ tinh diệu, thoạt nhìn không đơn giản như ngoài mặt, có thể sinh ra rất nhiều biến hóa nên bên trong phức tạp là không thể tránh khỏi. Cho nên không cách nào có thể dễ dàng hóa sương mù thu lại tương tự pháp bảo nhị phẩm thông thường, nếu là tùy ý chia nhỏ vật này rồi tổng hợp lại, không cẩn thận sẽ có thể xảy ra sai lầm bên trong.

Còn có một nguyên nhân, nhìn bề ngoài Trấn Sơn Chùy nho nhỏ, nhưng sau khi phóng đại hiển lộ chân thân khổng lồ như vậy, từ đó có thể biết một Trấn Sơn Chùy sử dụng bao nhiêu tinh hắc. Như vậy hóa sương mù sẽ trở thành biển cả, có thể thu hồi lại được hết hay không cũng là vấn đề.

Cho nên luyện chế pháp bảo đến trình độ này vì tránh khỏi ngoài ý muốn, kết cấu cũng là cố định, không giống Nghịch Lân thương Miêu Nghị có thể hóa sương mù thu lại bất cứ lúc nào. Kết cấu loại pháp bảo đó rất đơn giản, kém xa không thể sánh ngang loại pháp bảo nhị phẩm cao cấp Trấn Sơn Chùy này.

Thấy dáng vẻ Tư Không Vô Úy, Miêu Nghị không nhịn được cười ha hả nói:

- Xem ra mọi người cũng không có chuyện gì.

- Không có sao mới lạ!

Tư Không Vô Úy thổi râu trợn mắt nói:


- Sao ngươi không nhìn thử xem là vật gì chui vào chui ra, hút vào hút ra thân thể chúng ta, đó là khí yêu sát!

Sau khi được y nhắc nhở, Miêu Nghị mới giật mình kinh hãi phát hiện thứ mình hô hấp là yêu khí, mà yêu khí kia còn có thể theo lỗ chân lông từ từ chui vào trong cơ thể của mình. Thế nhưng hắn không muốn hô hấp khí yêu sát trong này cũng không được, nơi này chỉ có khí yêu sát cho hắn hô hấp, trừ phi hắn có thể vĩnh viễn nhịn không hô hấp.

Miêu Nghị không khỏi thất thanh kêu lên:

- Đây là ý gì? Muốn giết chúng ta cần gì phí công phu như vậy?

Triệu Phi ở phía sau hắn than thở:

- Vẫn chưa nhìn ra sao, đây là muốn luyện chế chúng ta thành yêu thi! Chỉ cần mấy ngày, chúng ta sẽ bị yêu độc phát tác mà chết bất đắc kỳ tử, đợi đến lúc tỉnh lại sẽ không phải là chúng ta nữa, hoặc là tiếp nhận người ta thao túng, hoặc là bị người ta giết đi lấy yêu đan. E rằng trong chúng ta chỉ có hai vị phía dưới chân chính không bị ảnh hưởng, không có việc gì, hai người bọn họ vốn là yêu tu.

Miêu Nghị nghe rợn cả tóc gáy. Vừa nghĩ tới mình sẽ bị luyện chế thành yêu thi sau đó bị người mổ lấy yêu đan, hoặc trở thành công cụ vô tri vô giác liều mạng cho người khác, quả thật là không rét mà run, không nhịn được lại dùng sức giẫy mạnh một cái, đáng tiếc vô dụng.

Ôi! Tư Không Vô Úy đột nhiên thở dài một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ cam lòng nhận mệnh:

- Tu hành nhiều năm, không nghĩ tới vẫn không qua được kiếp nạn Tinh Tú Hải Kham Loạn hội này.

Ngay sau đó giọng y lại mạnh mẽ lên, há miệng mắng to:

- Sớm biết đã không cứu cẩu tặc con chó Hắc Lang Quân kia, để cho Cổ Tam Chính làm thịt y quách cho xong. Đừng để cho ta ra ngoài, nếu không ta không tha cho y. Tên tiểu tử Miêu Nghị này nghĩ ra chủ ý thật kém cỏi, không chơi được người khác, ngược lại tự chơi mình một vố.

- Ta nào biết bọn họ bị nhiều người như vậy đuổi giết còn có thể đuổi kịp tới chỗ chúng ta.


Miêu Nghị đáp lại, lại giãy giụa vài cái, còn chưa cam tâm chấp nhận, cúi đầu nhìn phía dưới kêu to:

- Bì Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân, hai người các ngươi cũng là yêu tu, có biện pháp gì hóa giải khí yêu sát này uy hiếp hay không?

- Không có, trừ phi có thể đi ra ngoài!

Đào Vĩnh Xuân thở dài nói.

Ai ngờ Bì Quân Tử đột nhiên buột miệng mắng:

- Tiểu tặc Miêu Nghị, đời này của ta gặp phải ngươi coi như là xui xẻo tám đời. Gặp ngươi một lần xui xẻo một lần, muốn tránh cũng không được, lần này phải hy sinh cả tính mạng nữa. Không phải là ngươi rất phách lối sao, ta xem ngươi còn phách lối thế nào, ta muốn tận mắt thấy ngươi chết như thế nào, cái này kêu là báo ứng...

Đây gọi là mắng thống khoái, những lời trước kia không dám nói, lần này coi như là phát tiết ra toàn bộ.

Tư Không Vô Úy nhất thời vui vẻ, cười ha hả nói:

- Rốt cục hôm nay con chuột tinh này đã trở nên to gan lớn mật, rốt cục nói ra lời không dám nói, đây mới gọi là lời nói thật phát ra từ phế phủ. Tiếp tục mắng đi, chúng ta rửa tai lắng nghe!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui