Phi Thiên

Cổ Tam Chính bèn kể sơ qua một lượt chuyện đã xảy ra từ khi đốt đảo huyết chiến một mạch chạy tới đây.

Miêu Nghị buông lỏng trong lòng, thì ra đối phương vẫn chưa hay biết gì.

Tư Không Vô Úy cùng Bì Quân Tử lặng lẽ liếc kẻ đầu sỏ gây tội Miêu Nghị, chỉ có Đào Vĩnh Xuân rơi vào trong sương mù.

Triệu Phi lại cau mày nói:

- Ý của ngươi nói, những yêu tu kia vẫn đang đuổi giết các ngươi, nói cách khác bầy yêu sẽ đánh tới rất nhanh sao?

- Đúng vậy!

Cổ Tam Chính cũng không che giấu.

Lúc này Miêu Nghị đã hiểu ra, vẻ mặt cứng đờ, phát hiện ra mình lật thuyền trong mương. Đây không phải kết minh, rõ ràng là chuốc họa vào thân, không khác nào biến bọn họ thành kẻ xui xẻo giống như Hồng Cân minh đi theo bọn Cổ Tam Chính trước đó, kỳ này tự mình chuốc khổ vào thân rồi.

Hắn biết Hồng Cân minh sẽ gặp xui xẻo, chẳng qua là không nghĩ tới toàn bộ hải tộc cũng động viên làm tai mắt, bất cứ lúc nào cũng theo dõi chằm chằm động tĩnh của bọn Cổ Tam Chính. Như vậy còn kết minh với bọn y, chẳng khác nào mình cũng sẽ bị đuổi giết?!

- Sao hả?

Cổ Tam Chính nhàn nhạt hỏi:

- Chẳng lẽ các ngươi sợ, đổi ý không kết minh với chúng ta?


Miêu Nghị vội ho một tiếng:

- Cũng không tới nỗi đổi ý, chẳng qua là cảm thấy các ngươi làm như vậy cũng không biết nói gì…

Cổ Tam Chính đang muốn phản bác, lại thấy Tư Không Vô Úy nhìn chằm chằm mặt biển phương xa lên tiếng nói:

- Tới thật là nhanh, nói tới thật đúng là tới.

Mọi người quay đầu lại nhìn theo phương hướng ấy, chỉ thấy trên biển có một đám nhân mã đang cấp tốc chạy tới nơi này, từ cách ăn mặc mà phán đoán tất là yêu tu không thể nghi ngờ, nhìn sơ qua đoán chừng phải có ba bốn mươi người.

- Bất quá chỉ là mấy chục người mà thôi, chúng ta có tám món trọng bảo nơi tay, những người này chưa đủ gây sợ hãi.

Miêu Nghị quay đầu nhìn về phía ba người Cổ Tam Chính, thình lình đổi giọng:

- Trước đó ta đã đơn độc đứng ra chứng tỏ thành ý với ba vị, phải chăng là ba vị cũng nên chứng tỏ một chút thành ý của mình?! Ba vị có thể đánh một mạch tới nơi này, hẳn là thu thập chỉ mấy chục người không có gì đáng nói. Ba vị yên tâm, nếu có gì bất trắc, chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Không có biện pháp, hắn cũng không nghĩ tới mới vừa kết minh đã có người đánh tới rồi. Nếu bây giờ toàn bộ xuất thủ, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân mang hàng giả chắc chắn sẽ lộ tẩy. Hắn còn chuẩn bị sau đó sẽ diễn tuồng ‘đánh mất’ hai món pháp bảo trên tay hai người, tránh cho đối phương nhìn thấu mình gạt người mà trở mặt.

Ba người Cổ Tam Chính cũng coi là người tâm cao khí ngạo, không thèm làm chuyện thoái thác lẫn nhau, cho nên cũng không dài dòng, nhìn hai người khác gật đầu một cái.

Ba người giục Bích Giáp Truy Phong Thú quay đầu, đợi đến khi bầy yêu lên bờ, đang muốn xung phong lên tấn công. Không ngờ rằng từ khu rừng gần đó thình lình vang lên tiếng ầm ầm, cả bọn quay đầu nhìn lại chỉ thấy bảy kỵ sĩ đang dong ruổi tới, cả bọn rối rít trợn to hai mắt, chỉ riêng hùng phong của vật cỡi người cầm đầu cũng đủ làm cho cả bọn hít một hơi khí lạnh.

- Phiên Vân Phúc Vũ Thú của Vạn Yêu Thiên!

Đàm Lạc hoảng hốt thất thanh nói, thân là người của Ngự Thú môn, tự nhiên nhận biết được hầu hết linh thú của các môn phái khác.

Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì thấy được Hắc Lang Quân trong cánh nhân mã kia.

Bọn Triệu Phi thày đều biến sắc.

- Ba người chúng ta cũng không đủ sức lo hai đầu, nếu Miêu huynh an bài chúng ta đối phó đại đội yêu tu, tự nhiên chúng ta tuân lệnh, hẳn là bằng pháp bảo trong tay cả bọn Miêu huynh có thể đối phó chút nhân mã kia!

Cổ Tam Chính quay đầu lại quát:

- Giết!

Sau đó nhanh chóng dẫn Đàm Lạc cùng Diệp Tâm xông về phía bờ biển. Bọn họ cũng không phải người ngu, người của Vạn Yêu Thiên há là dễ đối phó như vậy, bọn họ vừa mới kết minh với bọn Miêu Nghị, lại không có tình cảm gì, không cần phải phụng bồi cùng nhau chịu chết, dĩ nhiên là vội vàng mượn lời của Miêu Nghị thuận thế hạ đài, nhân cơ hội chạy xa một chút, nếu không rút lui cũng tiện chạy trốn.

- Cổ huynh...


Miêu Nghị vẫy tay kêu mấy tiếng giữ lại, muốn đổi đối thủ với ba người bọn họ, ai ngờ bọn Cổ Tam Chính chạy thật nhanh, không thèm quay đầu lại, làm như không hề nghe thấy.

Miêu Nghị không biết nói gì, thật đúng là thế sự khó liệu, lần này coi như là cảm nhận được cái gì gọi là cầm đá đập vào chân của mình.

Mắt thấy người tới tiến gần, bên này chỉ có một mình Thích Tú Hồng có vật cỡi, muốn chạy cũng không có cách nào chạy thoát, chạy đi liên thủ cùng bọn Cổ Tam Chính suy đoán cũng chỉ phí công vô ích.

- Nghe ý tứ trong lời nói Đàm Lạc mới vừa rồi, người tới phải là Yêu Thánh Cơ Hoan phái tới, không cần thử cũng biết chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.

Triệu Phi hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Miêu Nghị nhất thời cũng không có cách nào, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Hắc Lang Quân trong đám nhân mã, cũng chỉ có thể còn nước còn tát. Chẳng qua là mới vừa rồi người ta thấy mình và bọn Cổ Tam Chính ở chung một chỗ, cũng không biết có được hay không.

- Bì Quân Tử, Đào Vĩnh Xuân, trước đó chúng ta đã cứu Hắc Lang Quân, cứ nói chúng ta và bọn họ là người nhà...

Miêu Nghị nhanh chóng dặn dò vài câu.

Đào Vĩnh Xuân không sao cả, vốn lão từng đi theo Hắc Lang Quân, chẳng qua là sáng suốt giữ thân mới tạm thời đi theo Miêu Nghị. Hôm nay thấy Hắc Lang Quân oai phong trở về, trong lòng vui mừng, tất nhiên muốn trở lại dưới quyền y, không cần thiết đi theo Miêu Nghị lo lắng đề phòng nữa.

Bì Quân Tử bị nắm điểm yếu cũng không thể từ chối, hai người vội vàng chạy về phía đám người Hắc Lang Quân đang tới.

Người tới tự nhiên không ai xa lạ, chính là Bạch Tử Lương đại biểu Vạn Yêu Thiên mà đến, cỡi Phiên Vân Phúc Vũ Thú, bộ thuộc theo hầu, thật là uy phong lẫm lẫm.

Thấy hai yêu tới, lại thấy bên kia Cổ Tam Chính đã giao thủ với bầy yêu, Bạch Tử Lương khoát tay, tất cả cùng nhau ngừng lại.

- Minh chủ!


Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử chạy tới chắp tay hành lễ với Hắc Lang Quân.

Lam Tố Tố bên cạnh nghiêng đầu hỏi Hắc Lang Quân:

- Đây là thuộc hạ ngươi ư?

- Hai tên phản đồ mà thôi, còn có mặt mũi tới gặp ta sao?!

Hắc Lang Quân lên tiếng nói.

Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử như đang nằm mộng, bọn Miêu Nghị phía sau thử đi tới nghe tiếng cũng dừng bước lại, chuyện gì xảy ra vậy?

Cả bọn còn chưa biết có ý gì, Hắc Lang Quân đã chỉ Cổ Tam Chính đang giao chiến:

- Thiếu chủ, tên nọ chính là Cổ Tam Chính, những người này và Cổ Tam Chính ở chung với nhau, không phải là phản đồ thì là gì?

Lúc này Tư Không Vô Úy mới hắng giọng nói:

- Hắc huynh, chẳng lẽ ngươi không nhận ra chúng ta, chúng ta đã cứu mạng của ngươi!

Hắc Lang Quân lập tức ôm quyền nói:

- Thiếu chủ, tiểu nhân không biết bọn họ nói như vậy là có ý gì, tiểu nhân không quen biết bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui