Mới vừa chạy được mấy bước, kết quả nói chạy cũng là hắn, nói dừng cũng là hắn, Miêu Nghị lên tiếng nói:
- Chậm đã!
Tư Không Vô Úy tay cầm chùy trợn mắt nói:
- Còn chờ gì nữa, rõ ràng người ta không muốn bỏ qua cho ngươi, chờ chịu chết sao?!
Miêu Nghị không để ý tới y, hỏi Đào Vĩnh Xuân:
- Lão mới vừa nói có mấy người tới, chỉ có ba, không có những người khác sao?
Đào Vĩnh Xuân gật đầu nói:
- Chỉ có ba người, không có những người khác.
- Chỉ có ba...
Miêu Nghị như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhanh chóng tung mình lên trên đỉnh núi, mở pháp nhãn ra nhìn. Quả nhiên thấy ba người Cổ Tam Chính đã đến gần bờ biển, thật nhiều người Hồng Cân minh hiện tại không thấy một ai, hắn lại nhanh chóng từ đỉnh núi chạy xuống.
- Ngươi còn rề rà làm gì vậy?
Tư Không Vô Úy giậm chân nói:
- Chạy mau!
- Chạy đi đâu, hay là ngươi đoạn hậu nhé?!
Miêu Nghị hỏi ngược lại.
Ặc... Tư Không Vô Úy nhìn sang Triệu Phi cau mày không lên tiếng, lại nhìn Thích Tú Hồng, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân, có vẻ không biết nói gì, biết tại sao Miêu Nghị không đi.
Hiện tại bọn họ không có vật cỡi, chạy trốn ở trên bờ không thực tế, cho dù có vật cỡi cũng khó chạy thắng Bích Giáp Truy Phong Thú của người ta. Chạy trên biển cũng là một biện pháp không tồi, nhưng làm như vậy nhất định phải bỏ lại một số người. Hai yêu quái kia hắn cảm thấy không có vấn đề, chẳng qua là nếu phải bỏ lại Thích Tú Hồng bất kể, chưa chắc Miêu Nghị sẽ chịu.
Mà tình huống thực tế là không có vật cỡi chạy trên bờ không thoát, chạy ở trên biển Tư Không Vô Úy và Triệu Phi chỉ có thể kéo theo một mình Miêu Nghị, kéo nhiều người chạy không nhanh, chắc là sẽ bị đuổi kịp, đây chính là phiền phức.
- Chẳng lẽ liều mạng với bọn họ?
Tư Không Vô Úy thở dài nói.
- Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa chúng ta sẽ làm như vầy như vầy...
Miêu Nghị nhỏ giọng dặn dò mọi người một hồi.
-----------
Sau khi lên bờ ba người Cổ Tam Chính nhanh chóng thả ra Bích Giáp Truy Phong Thú, Đàm Lạc trầm giọng nói:
- Hẳn là ở chỗ này.
Y lại lật tay lấy ra ống địch màu cổ đồng, để ngang bên mép thổi ra thanh âm chói tai sắc bén, chỉ thấy trong núi rừng nhanh chóng bay ra một bầy chim, bay quanh quẩn ở một vùng trên không phía trước.
Bọn Miêu Nghị núp trong bóng tối ngẩng đầu nhìn lên bầy chim định vị bọn họ trên không, tất cả mặt liền biến sắc, Tư Không Vô Úy thấp giọng mắng:
- Đây là tà pháp gì vậy, vì sao ngay cả chim chóc cũng giúp bọn họ?
Đàm Lạc thu sáo lại, chỉ về phía chỗ đàn chim đang bay quanh quẩn:
- Hẳn là ở chỗ đó.
- Đi!
Cổ Tam Chính vung tay lên, ba con Bích Giáp Truy Phong Thú mới vừa xông lên đồi liền khẩn cấp ngừng lại. Chỉ thấy trên sườn núi đối diện xuất hiện một người ngồi trên vật cỡi đứng đó, cả người lẫn long câu khoác giáp, một tay cầm trường thương, một tay cầm Huyền Âm Bảo Kính, không phải là Miêu Nghị còn có thể là ai.
Lúc này khoảng cách của hai bên bất quá bốn trăm thước, bên trong phạm vi công kích của Huyền Âm Bảo Kính, ba người cả kinh. Tấm thuẫn răng cưa của Đàm Lạc phòng thủ ở bên cạnh trong nháy mắt đã động, chuẩn bị ngăn đỡ công kích của Huyền Âm Bảo Kính cho ba người bất cứ lúc nào.
- Miêu mỗ cung kính bồi tiếp đã lâu!
Miêu Nghị mặt mỉm cười nói.
Tiếng leng keng vang lên, Tích Lịch phi kiếm ra khỏi vỏ. trường tiên Diệp Tâm cũng sẵn sàng trong tay, sẽ phát khởi công kích bất cứ lúc nào.
Miêu Nghị vung thương nói:
- Khoan hãy động thủ, cho ta nói hết lời động thủ cũng không muộn!
Diệp Tâm cười lạnh nói:
- Còn có gì để nói, lá gan cũng không nhỏ. Dám một mình đối trận với chúng ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Ta khuyên tốt nhất chư vị không nên khinh cử vọng động, nếu không ai chết còn chưa biết, hy vọng ba vị không nên cô phụ lòng tốt của ta!
Ba người nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía, đối phương thừa biết một mình không phải là đối thủ của ba người bọn họ, còn dám ra mặt một mình, chuyện này có điều kỳ quái, hơn nữa còn là dưới tình huống hai người trợ giúp không có ở đây.
Cổ Tam Chính lạnh nhạt hỏi:
- Hai người trợ giúp của ngươi đâu, vì sao không gọi ra giúp ngươi một tay?
Thực ra là đang thử dò xét hư thật, bởi vì biết Miêu Nghị không đơn giản như vậy.
- Miêu mỗ một mình một long câu cung kính chờ đợi ba vị, chỉ là muốn tỏ rõ thành ý của mình, hy vọng chúng ta tạm thời gác lại ân oán giữa nhau.
Miêu Nghị lộ vẻ chân thành nói:
- Tinh Tú Hải Kham Loạn hội mới qua ba năm, tiền đồ hung hiểm, vì sao chúng ta không liên thủ với nhau cùng nhau chống lại gian hiểm? Bằng thực lực của chúng ta, nếu liên thủ với nhau sẽ rất có triển vọng!
Đàm Lạc khinh thường hừ lạnh:
- Chết đến trước mắt còn giở trò miệng lưỡi!
Miêu Nghị nhắc nhở:
- Ta lặp lại lần nữa, nếu thật sự động thủ, ai chết còn chưa biết được.
Ánh mắt Cổ Tam Chính đảo nhìn bốn phía hỏi:
- Chỉ bằng vào hai tên trợ thủ của ngươi đang mai phục thôi sao?
Vẫn đang thử dò xét hư thật, y không tin Miêu Nghị thông minh như vậy lại cố ý chịu chết.
- Kỳ quái, ta tỏ rõ thành ý đàm phán cùng các ngươi, các ngươi đòi gặp trợ thủ ta làm gì?
Miêu Nghị buồn cười nói.
Diệp Tâm cũng biết dụng ý Cổ Tam Chính, tức thì sử dụng phép khích tướng nói:
- Ta thấy nhất định là hai người trợ giúp kia thấy tu vi hắn quá thấp, mang theo là một gánh nặng, cho nên bỏ hắn lại chạy trước rồi…
Đàm Lạc gật đầu nói:
- Không sai, rất có thể tên này đang gạt chúng ta, không bằng làm thịt hắn trước rồi hãy nói.
- Các ngươi cũng không cần khích ta, Miêu mỗ không đánh mà không nắm chắc, các ngươi muốn gặp trợ thủ của ta phải không???
Miêu Nghị đột nhiên lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ, ra cho bọn họ xem thử!
Chỉ thấy phía sau Miêu Nghị trên sườn núi nhảy ra bốn người, dĩ nhiên là Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân.
Thích Tú Hồng không có đi ra, mấu chốt vì đối phương đã biết rõ ràng tu vi của nàng, có ra cũng không hù dọa được ai.
Tại sao lại có thêm hai người??? Ba người Cổ Tam Chính thấy vậy khẽ giật mình, lúc trước trên hòn đảo bị đốt, chỉ có ba người Miêu Nghị, bọn họ cũng không nhìn thấy Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân nấp bên cạnh, cho dù là nhìn thấy cũng không biết lai lịch của hai người.
Linh Ảo Xích trong tay Triệu Phi, Trấn Sơn Chùy trên tay Tư Không Vô Úy, bọn họ đều đã biết. Nhưng Bì Quân Tử vác trên vai một pháp luân hình trăng khuyết màu đen, còn có Đào Vĩnh Xuân cầm trên tay một tòa bảo tháp màu đen, bọn họ lại chưa từng thấy qua. Rõ ràng hai thứ này không phải là vũ khí bình thường, vừa nhìn liền biết cũng là pháp bảo có thể biến hóa.
- Trên tay Triệu Phi là Linh Ảo Xích, trên tay Tư Không Vô Úy là Trấn Sơn Chùy, các ngươi hẳn đã biết. Để ta giới thiệu cho ba vị hai người kia, vai vác Thiên Địa Pháp Luân tên là Bì Quân Tử, tay cầm Trấn Yêu Tháp tên là Đào Vĩnh Xuân, là hai vị bằng hữu Yêu tộc ta mới quen biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...