Triệu Phi lắc đầu không biết nói gì, đến nước này rồi, cỡi hổ khó xuống, chỉ có thể cắn răng chơi tiếp.
Hắc Lang Quân bên trong điện thương nghị với một đám thủ hạ nòng cốt xong, đột nhiên đột nhiên từ ghế đứng lên gầm thét:
- Địa đạo bị hủy có thể đào lại, cứ quyết định như vậy, làm sụp đổ một diện tích lớn chôn sống bọn chúng dưới lòng đất!
Lũ yêu đầu ồn ào lĩnh mệnh chạy ra, triệu tập thủ hạ của mình nhanh chóng rời đi.
Miêu Nghị lập tức đẩy sau lưng Bì Quân Tử một cái, Bì Quân Tử hội ý, vì vậy bốn người theo sau lưng lũ yêu chạy đi. Chạy đến một ngã rẽ, cả bọn lại nhanh chóng thoát khỏi đội ngũ rẽ sang đường khác, bọn họ cũng không muốn liều mạng với bọn Cổ Tam Chính.
Đi theo Bì Quân Tử dưới địa đạo này cũng có chỗ tốt, địa đạo này là do Bì Quân Tử đào, sợ rằng trên đảo không ai hiểu rõ nơi này hơn Bì Quân Tử.
Còn có điểm tốt khác, Bì Quân Tử không có địa vị gì trong bầy yêu, trách nhiệm chủ yếu của y chính là giữ gìn địa đạo, lúc rỗi rảnh kiêm tuần sơn. Lúc xuất hiện chiến sự có mặt y hay không cũng không ai chú ý, ba người Miêu Nghị có thể đi theo y chạy vòng vòng khắp nơi dưới địa đạo như mê cung này.
Dù sao nơi này cũng là hang ổ của yêu tu, bầy yêu đã xuất động, rất nhanh bọn Cổ Tam Chính gặp phải phiền phức. Bọn họ đang nhanh chóng đi về phía trước chợt thấy địa đạo trước mặt sau lưng sụp đổ với diện tích lớn. Bọn họ lập tức công phá vách địa đạo, kết quả phát hiện địa đạo kế bên cũng đã sụp đổ toàn diện.
Mặt đất rung động, bốn bề sụp đổ, bụi đất tràn ngập, chấn động khắp nơi dường như động đất. Bảy người bị vây thi pháp phòng ngự, đá vụn bụi đất khó tới gần bọn họ được.
Mười sáu tấm thuẫn của Đàm Lạc phóng đại bay ra, ngăn che bốn phía và trên đỉnh đầu, khiến cho không gian bảy người trong đó không bị sụp đổ, nhưng vẫn không ngăn được tiếng sụp đổ ầm ầm từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Đất đá tuôn xuống như mưa theo khe hở của tấm thuẫn che trên đầu, Đổng Toàn kinh hãi kêu lên:
- Đám yêu nghiệt này muốn chôn sống chúng ta!
Cần phải biết bọn họ xâm nhập xuống sâu dưới lòng đất ít nhất hơn trăm thước, một khi diện tích đất lớn như vậy sụp đổ đè xuống, bằng tu vi của bọn họ sợ là khó có thể chịu đựng.
Đàm Lạc cũng nhìn về phía Cổ Tam Chính:
- Xem ra muốn đi theo địa đạo tìm tiếp là không có khả năng, hay là đi ra ngoài đi!
Trong mắt Cổ Tam Chính lóe lên vẻ không cam lòng, thình lình ngẩng đầu nhìn lên trên, quát:
- Mở ra!
Tấm thuẫn che trên đầu bọn họ nhanh chóng mở ra, những mảng đất đá bên trên vừa rơi xuống, những tiếng leng keng dồn dập vang lên. Từng đạo ngân hoa vây lượn quanh Cổ Tam Chính, trong nháy mắt giống như cơn trốt xoáy khuấy động khiến cho đất đá xung quanh tung bay. Chỉ thấy Tích Lịch phi kiếm hình thành cơn trốt xoáy chui lên trên giống như một quả chùy tròn.
Đất đá sụp xuống bị nghiền nát dễ dàng như đậu hủ, cơn trốt xoáy kia như con ngân long chui từ dưới đất lên mà lên. Cổ Tam Chính nhanh chóng múa may hai tay áo hất văng tất cả đất đá lớn nhỏ rơi xuống, sau đó tung mình bay lên theo cơn trốt xoáy màu bạc của Tích Lịch phi kiếm. Hai chân y đạp vào đám đất đá rơi xuống, cứ như vậy bay lên cao một mạch.
Đàm Lạc theo sát phía sau, bọn Đổng Toàn mừng rỡ, không nghĩ tới Cổ Tam Chính còn có chiêu này, lúc này lục tục đuổi theo.
Giữa vùng rừng núi cây cối um tùm đột nhiên nổ ầm một tiếng, một con ngân long từ dưới đất chui lên, bụi đất tuôn ra xoay tròn theo ngân long vãi ra bốn phương tám hướng.
Dưới ngân long, bọn Cổ Tam Chính cũng chui lên theo từng người một. Sau khi đáp xuống mặt đất, cả bọn quét nhìn dãy núi bốn phía chìm trong bóng đêm.
Ngân long đang bay quanh quẩn trên không nhanh chóng hạ xuống, hóa thành từng luồng ngân quang chui vào trong hộp kiếm sau lưng Cổ Tam Chính.
Bọn Đổng Toàn thở phào nhẹ nhõm thật to, không ngờ rằng có thể chui lên từ dưới lòng đất sâu trăm thước, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cổ Tam Chính lộ vẻ kính sợ.
Ánh mắt Cổ Tam Chính tỏ ra âm trầm, thân khoác chiến giáp, lưng đeo hộp kiếm đứng ngạo nghễ giữa cơn gió thổi lất phất từng hồi, đỉnh đầu trăng sáng đầy sao, đưa mắt nhìn ngắm bốn phía.
Nếu y không có vài phần bản lãnh, làm sao dám khinh suất đem thân mạo hiểm tiến vào trong địa đạo như vậy, đây gọi là tài cao gan lớn.
Nhân mã Hồng Cân minh nơi xa đang cảnh giác bốn phía, một tên đệ tử Kiếm Ly cung Thanh Liên bát phẩm giơ tay chỉ về phía này, lớn tiếng nói:
- Diệp Tâm mau nhìn, là Tích Lịch phi kiếm của Cổ sư huynh, bọn họ từ bên kia đi ra.
Diệp Tâm đã chú ý tới, chuyển Bích Giáp Truy Phong Thú, quát một tiếng:
- Đi, theo ta đi hội hợp với Minh chủ!
Thật nhiều người lập tức ầm ầm vội vã đi.
Sau khi hội hợp với bọn Cổ Tam Chính, Diệp Tâm hỏi:
- Có giết được Miêu Nghị hay không?
Đàm Lạc lắc đầu nói:
- Có yêu nghiệt trên đảo ngăn trở, không thể tìm được hắn, chuyện này có vẻ kỳ quái.
Diệp Tâm khẽ cau mày liễu, ngắm nhìn bốn phía nói:
- Yêu nghiệt không biết tốt xấu, lại dám phá hư chuyện của chúng ta, vậy thì giết sạch bọn chúng!
Đang lúc này nơi xa truyền tới tiếng quát:
- Ngưu Hữu Đức, đi ra trả lời!
Mọi người Hồng Cân minh nhất tề quay đầu lại mở pháp nhãn ra nhìn, chỉ thấy nơi xa trên đỉnh núi ánh trăng bạc chiếu rọi xuất hiện hơn mười người. Một tên nam tử hắc bào cầm đầu giơ tay chỉ tới, đứng phía sau y là hai tên nữ tử xinh đẹp quyến rũ.
Ngưu Hữu Đức??? Mọi người có vẻ không hiểu chuyện gì, không hiểu là y đang nói chuyện với ai, nhưng hướng ngón tay chỉ dường như lại là bọn họ.
Mọi người theo bản năng nhìn quanh bốn phía, ngay cả bọn Cổ Tam Chính cũng là như vậy, nhưng trừ bọn họ ra lại không nhìn thấy người nào khác.
- Ta quên, phải gọi ngươi là Cổ Tam Chính mới đúng!
Nam tử bào đen không ai xa lạ, chính là Hắc Lang Quân, cất tiếng quát chói tai:
- Cổ Tam Chính, vì sao không dám đáp lời!
Thì ra là nói chuyện với ta, gọi ta là Ngưu Hữu Đức là có ý gì?! Cổ Tam Chính tiến lên một bước, ngạo nghễ thi pháp đáp lại:
- Cổ mỗ ở chỗ này, ai dám buông lời ngông cuồng?!
Hắc Lang Quân gằn giọng nói:
- Cổ Tam Chính, ngươi giết Ngũ Hoa phu nhân Bích Du thủy phủ ta, lại tự tiện xông vào Đồng La trại sát hại bảy mươi hai trại chủ, còn hại chết Viên Thống Lĩnh, có biết tội chưa?
Trước đó nhân mã Hồng Cân minh không vào địa đạo nhất tề nhìn về phía bọn Cổ Tam Chính, tất cả lộ vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới bọn Cổ Tam Chính đi xuống dưới địa đạo một hồi đã giết được nhiều người như vậy, quả nhiên lợi hại!
Diệp Tâm lại biết Tích Lịch Kiếm Lô của Cổ Tam Chính lợi hại, cho nên nghe vậy ngược lại thản nhiên, cảm thấy rất bình thường.
Cái gì Ngũ Hoa phu nhân, cái gì bảy mươi hai trại chủ, cái gì Viên Thống Lĩnh, Cổ Tam Chính không hề biết, nhiều người vừa mới chết dưới Tích Lịch phi kiếm của y như vậy, có quỷ mới biết ai là ai.
Cổ Tam Chính ngắm nhìn bốn phía một vòng, thì ra nơi này gọi là Đồng La trại...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...