Phi Thiên

Y nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Cổ Tam Chính, lại thấy đối phương cõng lò kiếm làm như không thấy chuyện xảy ra xung quanh, vẫn lạnh lẽo nhìn khắp bốn phía, hiển nhiên đang cảnh giác tập kích khác có thể xuất hiện.

Đàm Lạc không thể làm gì khác hơn là dùng hai cánh tay ra sức chống đỡ thuẫn tam giác trên đầu. Mười ba tấm thuẫn còn lại nhất tề thoáng hiện thanh quang hóa lớn, cấp tốc bay vòng tròn biến thành mười ba phi luân răng cưa, nhanh chóng chém về phía cua lớn kia.

Thế nhưng vỏ con cua này thật sự là quá mức cứng rắn, phi luân răng cưa chém vào vỏ làm bắn ra hoa lửa tung tóe, phát ra thanh âm như va chạm vào kim loại sắc bén, nhưng vẫn không cách nào công phá phòng ngự đối phương.

Đàm Lạc kinh hãi, không biết rốt cuộc là con cua tinh gì, lớp vỏ lại cứng rắn đến trình độ như vậy, bằng pháp bảo mình lại chỉ có thể lưu lại một chút dấu vết ở trên người đối phương mà thôi.

Cổ Tam Chính cũng giật mình kinh hãi, vốn tưởng rằng Đàm Lạc có thể đối phó, mới yên tâm làm hậu viện cảnh giác chung quanh. Hiện tại Đàm Lạc không chịu nổi, bọn Đổng Toàn hai bên liều mạng chống đỡ cũng bị từ từ đẩy tới.

Mắt thấy không còn đường lui nữa, Cổ Tam Chính thình lình xoay người, hai cánh tay run lên, gằn giọng quát:

- Ra khỏi vỏ!

Keng keng keng…

Trong tiếng leng keng trong trẻo, một chuỗi ngân quang nhanh như tia chớp từ hộp kiếm sau lưng Cổ Tam Chính bắn ra, giống như sét đánh ngang trời.


Tấm thuẫn tam giác Đàm Lạc ngăn cản trên đầu phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Tích Lịch phi kiếm vừa ra, càng cua mà bọn Đổng Toàn đang vất vả chống đỡ lập tức vỡ tan lớp vỏ, huyết nhục văng tung tóe. Phi kiếm xuyên qua lập tức cắt thành mấy khúc, thân thể cực lớn của quái vật đè tấm thuẫn Đàm Lạc bên trên cũng bị mấy chục đạo ngân quang đánh cho tan tác.

Cổ Tam Chính vung cánh tay chỉ một cái, mấy chục đạo ngân quang lại bay về phía lỗ hổng vách động. Thân hình khổng lồ còn lại của con cua lại bị chém tan tác, huyết nhục văng tung tóe, bụi đất tung bay. Vách động hoàn toàn sụp đổ, lộ ra địa đạo kế bên, có thể thấy bên kia có một đám yêu tu ẩn núp bị dọa đến cuống quít lui về phía sau.

Bọn Đổng Toàn cực kỳ khiếp sợ, đã sớm nghe Triệu Linh Đồ nói qua Tích Lịch Kiếm Lô của Cổ Tam Chính lợi hại, trước đó thấy y và bọn Miêu Nghị giao thủ còn chưa lộ vẻ lợi hại, hôm nay mới coi như chân chính lãnh giáo uy lực Tích Lịch Kiếm Lô này. Quái vật mà mọi người liên thủ khó có thể làm tổn thương chút nào lại bị một chiêu giết chết, Kiếm Ly cung có thể có pháp bảo nhị phẩm cao cấp như vậy không hổ là đại môn phái đệ nhất Thìn lộ, quả nhiên có pháp bảo hết sức lợi hại.

- Giết!

Lũ yêu tu bị dọa sợ đến lui về phía sau lập tức gào thét vọt tới, Cổ Tam Chính lạnh lẽo đảo mắt qua, lộn bàn tay một cái, Tích Lịch phi kiếm lượn quanh bên trong động lập tức bắn ra như cuồng phong bạo vũ, lóe lên như sét đánh xuyên qua giữa đám yêu tu.

Đàm Lạc dùng mười tám tấm thuẫn bay vòng quanh bảo vệ Cổ Tam Chính phòng ngừa sơ hở, để cho Cổ Tam Chính yên tâm giết địch.

Trong phút chốc huyết nhục văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết một mảnh, bảo giáp nhị phẩm trên người bầy yêu lại bị sét đánh bay. Tích Lịch phi kiếm dễ dàng xuyên thủng, không có chút tác dụng phòng thủ nào.

Giữa tiếng quỷ khóc sói tru, bầy yêu bỏ lại mấy chục cỗ thi thể, số còn lại kinh hoàng trốn theo hai đầu địa đạo, không tên nào dám đối chọi với Tích Lịch phi kiếm nữa.

Cổ Tam Chính lắc mình rơi vào bên cạnh một mảnh thi thể yêu quái hiện ra nguyên hình, tay phải nắm quyền vỗ một cái vào ngực trái, tiếng leng keng lại vang lên, Tích Lịch phi kiếm nhanh chóng cắm trở về bên trong lò kiếm.

Y tiếp tục cảnh giác bốn phía, Đàm Lạc dùng tay ra hiệu cho bọn Đổng Toàn, lên tiếng nói:

- Mau mau thu thập!

Bọn Đổng Toàn nhanh chóng mổ lấy ra yêu đan từ trên thi thể đám yêu tu, lấy vòng vàng các loại, cuối cùng đưa đến tay của Đàm Lạc.

Đàm Lạc lập tức chia làm hai phần, ném một phần cho Cổ Tam Chính, mình giữ lại một phần.


Hai người nhét chiến lợi phẩm săn giết được vào trong túi mình, không có ý chia sẻ cho bọn Đổng Toàn chút nào, xoay người đi về phía đầu kia địa đạo.

Bọn Đổng Toàn ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng có ý kiến cũng không dám nói ra, không khỏi hoài niệm khi Miêu Nghị còn làm Minh chủ, khi đó có chiến lợi phẩm gì cũng chia cho bọn họ. Thế nhưng bọn họ không dám nhắc tới đạo lý này với sát thần Cổ Tam Chính, chỉ có thể có khổ mà không nói được.

Đi về phía trước hơn trăm thước sau, Cổ Tam Chính phất tay chỉ sang bên nói với Đàm Lạc:

- Phải trở về địa đạo trước đó, để cho hắc hồ ly ngươi tiếp tục truy tung Miêu Nghị.

Đàm Lạc gật đầu một cái nói:

- Đi xa như vậy, hẳn đã qua khỏi chỗ đất đá sụp đổ chặn đường.

Y xoay người ra lệnh cho bọn Đổng Toàn đánh xuyên vách thông sang địa đạo trước đó.

Bọn Đổng Toàn không dám do dự, mấy người cùng tiến lên, đánh thông vách đất dày mười mấy thước, quả nhiên nhìn thấy địa đạo trước đó.

Cổ Tam Chính và Đàm Lạc dẫn đầu xuyên qua, quay đầu nhìn lại có thể thấy ở phía sau chừng mười thước là một đống đất đá ngổn ngang, lúc trước đã đi theo địa đạo bên này được hơn trăm thước. Nếu tính ra những yêu tu kia vì chặn đường bọn họ, tối thiểu đã đánh sập mấy chục trượng địa đạo.

Đàm Lạc lại gọi ra hắc hồ ly mũi đỏ, quả nhiên lại đánh hơi được tung tích bọn Miêu Nghị chạy về phía trước, cả bọn lập tức đi theo hắc hồ ly tiếp tục đuổi về phía trước...

-----------


Trong một tòa địa cung nằm sâu dưới đất, đám yêu tu may mắn tránh được một kiếp còn chưa tỉnh hồn, đang kể lại chuyện vừa xảy ra với Hắc Lang Quân.

Hắc Lang Quân nghe vậy khiếp sợ nói:

- Ngay cả Kim Cương Giải cũng bị đối phương nhất cử chém giết ư, không ngờ rằng tu sĩ kia lợi hại như vậy…

Ngoài cửa địa cung, Bì Quân Tử cùng ba người Miêu Nghị xen lẫn trong lũ yêu tu.

Xen lẫn trong bầy yêu quang minh chính đại như vậy, Bì Quân Tử vô cùng lo lắng sẽ bị nhìn ra đầu mối, thế nhưng y đã bị Miêu Nghị bắt ép. Miêu Nghị lại tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, dù sao không phải là lần đầu tiên hắn tới Tinh Tú Hải làm chuyện như vậy, huống chi lần này còn mang theo cao thủ đi cùng, lại có trọng bảo nơi tay, không có gì phải sợ. Triệu Phi và Tư Không Vô Úy lại cảm thấy hơi thấp thỏm, cảm thấy chơi trò này cũng hết sức càn rỡ, thỉnh thoảng len lén quan sát đám yêu tu xung quanh.

Hai người cố gắng cẩn thận một chút, chỉ sợ lộ ra sơ hở, nhìn lại Miêu Nghị đang chủ động tìm những yêu quái khác bên cạnh hỏi thăm tình huống giao chiến với bọn Cổ Tam Chính trước đó. Hai người thật sự không biết nói gì, coi như là phục tên này, hoàn toàn tin tưởng chuyện tên này năm xưa dựa vào tu vi Bạch Liên cũng dám chạy tới Tinh Tú Hải săn yêu đan là thật.

- Con bà nó, tên này thật sự cho mình là yêu quái rồi!

Tư Không Vô Úy âm thầm truyền âm lẩm bẩm một câu với Triệu Phi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui