Hai người cũng không phải là người không có một chút kiến thức nào, hệ thống phân cấp ở Tinh Tú Hải không khác gì sáu nước. Trại chủ ở chỗ này tương đương với cấp bậc phủ chủ của sáu nước, Thống Lĩnh là tương đương với cấp bậc điện chủ.
Tên này lại giết chết bảy mươi hai tên phủ chủ và một điện chủ, làm sao làm được?
Vốn là hai người còn có chút nghi ngờ trước đó Miêu Nghị nói hắn đắc tội điện chủ mới bị đẩy đi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên làm sao dám đắc tội điện chủ cảnh giới Hồng Liên. Hiện tại hai người đã hoàn toàn tin tưởng, con bà nó, tên này ngay cả cảnh giới điện chủ cũng dám giết, còn có gì không dám đắc tội.
Miêu Nghị bị hai người nhìn toàn thân không được tự nhiên, sờ mũi một cái ho khan nói:
- Vì sao nhìn ta như vậy?
Tư Không Vô Úy chậc chậc thành tiếng nói:
- Dường như ngươi không phải là lần đầu tiên tới Tinh Tú Hải!
- Lạc đường, lạc đường trong lúc vô tình xông vào, chuyện kia cũng không phải ta làm, là ta gánh oan cho người khác.
Miêu Nghị nói một câu cho qua chuyện, sau đó quay đầu lại hỏi Bì Quân Tử:
- Bây giờ người chiếm cứ hải đảo này là người của Bích Du thủy phủ ư?
Bì Quân Tử thành thật đáp lại:
- Đúng vậy, tên là Hắc Lang Quân, một tên hải xà yêu Thanh Liên cửu phẩm, thủ hạ của Bích Du Ba, trên tay có trọng bảo Vô Lậu Võng do Bích Du Ba ban thưởng.
- Vô Lậu Võng là bảo bối gì?
- Một món pháp bảo như lưới cá, một khi bị chụp trúng sẽ rất khó chạy thoát.
Miêu Nghị khẽ vuốt cằm, lại cau mày hỏi:
- Ta thấy trên đảo này yêu khí không ít, sợ là nơi này có không ít yêu tu…
- Cũng không nhiều, tổng cộng chỉ chừng ba trăm tên yêu tu, cũng là yêu tu Hắc Lang Quân tập kết từ các nơi tới, lấy Hắc Lang Quân cầm đầu. Từ khi Kham Loạn hội bắt đầu, mọi người nấp trên đảo này chuyên chờ đợi các lộ tu sĩ tới.
Bì Quân Tử biết gì nói nấy, chỉ cầu đuổi Miêu Nghị đi mau mau một chút.
Đang lúc này, Bì Quân Tử đột nhiên mặt liền biến sắc, nằm phục xuống đất áp tai lắng nghe động tĩnh.
Ba người không biết y đang làm gì, Bì Quân Tử chợt nhảy dựng lên:
- Không xong, cửa động chúng ta tiến vào khi nãy vừa bị người phát hiện, tảng đá chặn cửa động đã bị đánh vỡ, có tiếng vó long câu không ít, không biết có phải người tới tìm các ngươi hay không?
Miêu Nghị không nghe thấy gì, nhìn về phía Triệu Phi và Tư Không Vô Úy, hai người cũng lắc đầu tỏ vẻ không nghe được gì cả.
- Bì Quân Tử, không phải là ngươi cố ý làm chúng ta sợ chứ?
Miêu Nghị lạnh lùng hỏi.
Bì Quân Tử cười khổ nói:
- Ngưu gia, tiểu nhân không có bản lãnh gì khác, nhưng khả năng địa thính này là trời sinh. Chỉ cần tiểu nhân nằm trên mặt đất nghe một chút, thanh âm thỏ nhảy lên trong chu vi mười dặm cũng không thoát khỏi tai của tiểu nhân, hà huống là động tĩnh lớn như vậy.
Ba người nhìn nhau, không nghĩ tới con chuột tinh này còn có bản lãnh đặc thù như vậy.
Bì Quân Tử còn nói:
- Nếu bọn họ xông vào động, nhất định Hắc Lang Quân sẽ triệu tập nhân thủ ứng chiến, tiểu nhân cũng phải đi nghe lệnh, ba vị không ngại thừa dịp bây giờ mau mau thông qua đường bí mật rời đi thôi.
Miêu Nghị lại trầm ngâm nói:
- Kỳ quái thật, làm thế nào Cổ Tam Chính tìm được cửa vào địa động...
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Triệu Phi và Tư Không Vô Úy:
- Nhất định là bọn họ có thủ đoạn truy tung, nếu không làm rõ ràng, chỉ sợ chưa chắc chúng ta chạy thoát.
-----------
Bên trong hạp cốc, hắc hồ ly mũi đỏ đứng trên vai Đàm Lạc, tảng đá chặn cửa động đã bị Diệp Tâm đánh một roi nát bấy, lộ ra cửa động phía sau đen như mực.
Cổ Tam Chính vung tay áo đẩy bụi mù tràn ngập đi, cau mày nói:
- Nơi này quả nhiên có vẻ kỳ quái, chẳng qua là tại sao bọn Miêu Nghị lại quen thuộc với địa hình của nơi này như thế, có thể nhanh chóng tìm ra trốn vào trong này?
Đàm Lạc trầm giọng nói:
- Chúng ta không hề biết tình huống trong động thế nào, đường đột xông vào sợ là sẽ phải thua thiệt!
Diệp Tâm cắn răng nói:
- Chẳng lẽ để cho bọn họ chạy như vậy sao?
Nàng nhớ tới tình hình trước đó thiếu chút nữa bị Miêu Nghị kéo ngã xuống đất, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Động này cũng không thể đi vào quá nhiều người, Diệp Tâm, nàng dẫn dắt nhân mã ở bên ngoài coi chừng, ta cùng Đàm Lạc đi vào!
Cổ Tam Chính quay đầu lại quát:
- Đổng Toàn, Hồ Chi Viễn, Phí Đắc An, ba người các ngươi đi vào trước mở đường, Du Bách Hưng, Cổ Tử Phong, hai ngươi theo sau hai người chúng ta.
Y điểm một hơi năm tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm đi cùng.
Bọn Đổng Toàn bị điểm tên đi trước mở đường biến sắc mặt, Đổng Toàn chắp tay nói:
- Minh chủ, tình huống không rõ, phải chăng là nên làm rõ ràng trước rồi hãy tính…
Cổ Tam Chính lạnh lùng trừng mắt:
- Ngươi muốn chống lệnh ư?
Không phải là muốn chống lệnh, mà là đường đột chui vào trong địa động như vậy là vô cùng nguy hiểm, nhưng bọn Đổng Toàn không có biện pháp từ chối. Không giống như khi Miêu Nghị làm Minh chủ, còn có thể thương lượng lại, Cổ Tam Chính không cho bọn họ thương lượng chút nào.
Mấy người chỉ có thể nhảy xuống long câu nhắm mắt chui vào trong, mặc dù lối đi bên trong động không hẹp, nhưng cũng không rộng rãi đến mức có thể cho phép long câu chạy ở bên trong, mang theo long câu vào địa đạo quanh co khúc khuỷu ngược lại bất tiện.
Hắc hồ ly trên vai Đàm Lạc nhảy xuống, chạy trước đánh hơi dẫn đường. Ba người Đổng Toàn đi theo hồ ly, Cổ Tam Chính và Đàm Lạc đi sau, sau cùng là Du Bách Hưng và Cổ Tử Phong đoạn hậu.
Mười sáu tấm thuẫn răng cưa thu nhỏ vẫn bay vòng quanh thân Đàm Lạc lặng lẽ không tiếng động.
Yêu khí trong động phiêu đãng như có như không làm da đầu bọn Đổng Toàn căng lên, đây chính là giá đắt phải trả khi muốn nương dựa cường giả, ỷ vào thực lực người ta cố nhiên có thể sống được lâu một chút, nhưng lại phải vâng lời.
Cổ Tam Chính cảm thụ yêu khí bên trong động cũng đang thầm mắng trong lòng. Không nghĩ ra vì sao bọn Miêu Nghị lại chui vào chỗ như thế, ngay cả chính y cũng hơi nghi ngờ con hồ ly của Đàm Lạc có tìm lầm chỗ hay không…
-----------
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy tóc tai bù xù cũng đang thầm thóa mạ trong lòng, hai người đi theo sau lưng Miêu Nghị, Miêu Nghị lại đi sau lưng Bì Quân Tử, cả bọn đang đi trong địa đạo.
Trên đường thỉnh thoảng đụng phải yêu tu qua lại bôn ba, bởi vì Hồng Cân minh đột nhiên xông vào ổ lũ yêu, Minh chủ Hắc Lang Quân đã triệu tập lũ yêu chuẩn bị động thủ.
- Bì Quân Tử, hai người này là ai, vì sao chưa từng thấy qua?
Một tên yêu tu trước mặt đi tới đột nhiên dừng lại hỏi Bì Quân Tử.
Triệu Phi và Tư Không Vô Úy có thể nói là âm thầm kêu khổ, từ trước tới nay không có chơi qua chuyện kích thích như vậy. Vốn hai người định thông qua mật đạo Bì Quân Tử rời đi, nhưng lời của Miêu Nghị cũng có đạo lý, không biết ba đại phái còn có thủ đoạn gì có thể bám theo hành tung bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...