Dù sao Miêu Nghị cũng phải sắp đi Tinh Tú Hải, trước sau gì cũng chết, muốn xử lý thế nào cũng được. Tóm lại toàn là lời than thở kêu oan, suýt chút nữa nói thẳng là người của Trấn Ất điện ép người quá đáng.
Dương Khánh bắt ngọc điệp, quay đầu về phía Thanh Cúc nói:
- Triệu tập nhân mã, trở về đi thôi.
Miêu Nghị ở bên cạnh nói:
- Không bằng nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng ngày mai lại đi…
- Đã nói huỵch toẹt ra như vậy, ngươi còn hư tình giả ý không khó chịu sao?
Dương Khánh vừa dứt câu bèn sải bước đi.
Thanh Cúc liếc Miêu Nghị một cái, Miêu Nghị cười khan, coi như Dương Khánh bị Miêu Nghị đuổi đi.
Đợi đến khi Dương Khánh triệu tập nhân mã ầm ầm rời Trấn Hải sơn, bọn Trầm Phong Hoa đã rời đi trước, đi trong giận dữ, không được một người nào tiễn đưa.
Dưới bóng đêm, Miêu Nghị đưa Dương Khánh ra ngoài cổng sơn môn, đưa mắt nhìn nhân mã đi xa bèn quay người lại, thấy đám thủ hạ đều lộ vẻ thấp thỏm nhìn mình.
Diêm Tu tiến lên hỏi:
- Đại nhân, chúng ta làm như vậy không có việc gì chứ?
Miêu Nghị đối mặt mọi người cười ha hả nói:
- Có thể có chuyện gì, nếu không có người chỉ điểm sau lưng, bản tọa sao dám đắc tội Chấp Sự Trấn Ất điện.
Hắn tiếp tục trút hết trách nhiệm lên người Dương Khánh, quả nhiên đã vạch rõ giới hạn.
Mặc dù hắn không nói ra người ở sau lưng chỉ đạo là ai, nhưng mọi người đều lập tức liên tưởng đến Dương Khánh, nhất thời đều lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ. Chẳng trách nào sơn chủ dám đá bay bàn trước mặt phủ chủ, thì ra là phủ chủ ở sau lưng chỉ điểm, vậy tưởng sẽ không có việc gì, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
-----------
Dưới bóng đêm, Thanh Cúc cỡi long câu dong ruổi quay đầu lại liếc nhìn lên Trấn Hải sơn đèn đuốc thấp thoáng, truyền âm hỏi Dương Khánh:
- Phủ chủ, mới vừa rồi Miêu Nghị càn rỡ như vậy, vì sao ngài dễ dàng bỏ qua cho hắn?
Nàng hỏi như vậy dường như là đang tức giận, nhưng thật ra là đang lo lắng Dương Khánh quay đầu lại tìm Miêu Nghị tính sổ, sợ làm tổn thương tới Tần Vi Vi.
Dương Khánh truyền âm đáp lại:
- Mặc dù càn rỡ, nhưng cũng là lời nói thật, huống chi... Nàng cho là tính hắn thật sự lỗ mãng như vậy sao? Tuy rằng tên này lỗ mãng gan lớn, nhưng tâm tư tinh tế, từ chuyện hắn xông vào Vạn Hưng phủ lấy thủ cấp Hùng Khiếu là có thể thấy được.
Thanh Cúc nghe vậy cả kinh:
- Ngài muốn nói hắn có chuẩn bị ư?
- Có chuẩn bị ta hay không không biết, nhưng nhất định là có điều ỷ lại. Lòng can đảm của hắn cũng dựa trên cơ sở nắm chắc, trừ phi hắn chỉ biết sính cái dũng của kẻ thất phu, ta thừa nhận người này có cá tính, nhưng hắn là người chỉ biết sính cái dũng của kẻ thất phu thật sao?! Tối nay cũng không phải là hắn nhất thời nóng nảy nổi trận lôi đình, mà đã chuẩn bị nhân mã bên ngoài từ trước, rõ ràng là hắn cố ý làm như vậy. Nếu không có phần nắm chắc vậy hắn chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn, đâu dám nói điều kiện với ta.
- Phủ chủ, vì sao hắn lại có thể nắm chắc như vậy?
- Chuyện này phải hỏi hắn, vì sao hắn nắm chắc không quan trọng, còn chưa tới ba tháng nữa hắn sẽ phải đi Tinh Tú Hải, ta còn không tới nỗi không đủ độ lượng bao dung hắn ba tháng. Trước đó đã mất một Hùng Khiếu, nếu mất thêm một sơn chủ nữa sẽ bất lợi cho danh tiếng của ta. Hắn nói không sai, có thủy có chung mới là tốt nhất…
-----------
Trấn Ất điện, sau khi Trầm Phong Hoa trở về đứng ở trước mặt của Hoắc Lăng Tiêu, ngoại trừ chỉ trích chất lượng đóng thuyền của Đông Lai động ra còn chỉ trích Miêu Nghị phách lối, dám không coi sứ giả Trấn Ất điện phái xuống ra gì, cũng chỉ rõ nhất định là Dương Khánh chỉ điểm sau lưng.
Hoắc Lăng Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên, mặt không lộ vẻ gì nghe y nói hết lời. Thiên Vũ, Lưu Tinh theo hầu hai bên nhìn về phía Trầm Phong Hoa tức giận tố cáo với vẻ mặt quái dị, không ngờ rằng y dám bắt chẹt huynh đệ kết nghĩa của điện chủ.
Chờ cho y nói xong, Hoắc Lăng Tiêu cầm hai miếng ngọc điệp trên khay trà lên ném ra:
- Ngươi hãy xem đi!
Hai miếng ngọc điệp này chính là Dương Khánh tấu báo và Miêu Nghị giải thích, Dương Khánh gởi đến cùng nhau, đã tới trước khi Trầm Phong Hoa tới.
Nếu không phải Miêu Nghị dính vào chuyện này, Hoắc Lăng Tiêu cũng có thể tin được Trầm Phong Hoa. Người ở trên cao không thể nào tiếp xúc được hết mọi mặt, có một số việc chỉ có thể nghe người bên cạnh tấu báo mới đưa ra phán đoán.
Hoắc Lăng Tiêu không biết Miêu Nghị có thể lấy ra nhiều Nguyện Lực Châu như vậy hay không, nhưng y biết Miêu Nghị sắp đi Tinh Tú Hải là thật. Y cũng từng ở dưới leo lên, người phía trên cáo mượn oai hùm chèn ép bắt chẹt người dưới là chuyện rất bình thường, chuyện này y cũng luôn luôn mở một mắt nhắm một mắt, nhưng mấu chốt là lần này Trầm Phong Hoa bắt chẹt sai rồi. Miêu Nghị sắp phải đi Tinh Tú Hải, Trầm Phong Hoa muốn một người sắp chết bỏ tiền hối lộ cho y, thật sự là quá đáng.
Thứ người như thế một khi ép chó cùng cắn càn rồi chuyện gì cũng làm được, vạn nhất cho một mồi lửa đốt tất cả hải thuyền, hiện tại thời hạn đã gần kề, chắc chắn Hoắc Lăng Tiêu không có cách nào ăn nói với Nguyệt hành cung.
Trầm Phong Hoa nhận ngọc điệp xem xong lập tức toát mồ hôi lạnh toàn thân, tên kia sắp đi Tinh Tú Hải chịu chết ư, chẳng trách nào không hề sợ mình…
Hoắc Lăng Tiêu nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi hãy thành thật khai báo, rốt cục là chất lượng thuyền có vấn đề, hay là ngươi ép ăn hối lộ bất thành cho nên lòng mang oán hận?
Trầm Phong Hoa ấp úng, mồ hôi chảy ướt lưng, phản ứng này đã không cần nhiều lời, mấu chốt là nghe giọng của Hoắc Lăng Tiêu lần này không giống như là muốn mở một mắt nhắm một mắt. Nếu như tra xét ra sự thật, chắc chắn y phải lòi đuôi.
- Chuyện đóng thuyền được ra lệnh từ trên cao xuống, là Thiên Ngoại Thiên hạ pháp chỉ, chuyện lớn như vậy, ngươi lại vì một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm mà không biết nặng nhẹ, muốn Nguyện Lực Châu ư?
Hoắc Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Thiên Vũ nói:
- Trừ y mười năm Nguyện Lực Châu!
Phạt như vậy là nhẹ, dù sao Hoắc Lăng Tiêu cũng phải duy trì uy tín Trấn Ất điện, nếu phạt giáng chức hoặc miễn chức sẽ khó coi.
Cuối cùng Trầm Phong Hoa lủi thủi ra khỏi cung điện, có thể nói hận Dương Khánh đến nghiến răng nghiến lợi...
-----------
Cách Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn có một tháng cuối cùng, rốt cục danh sách làm rất nhiều người thấp thỏm lại lo lắng đề phòng đã được công bố, Dương Khánh thân kiêm hai phủ công bố tên bốn người tham dự, đó là Kiếm Ly cung Tô Kính Công, Ngọc Nữ tông Hoàn Nhan Hoa, Ngự Thú môn Lý Diệu Kỳ, cùng với sơn chủ Trấn Hải sơn Miêu Nghị.
Dương Khánh không động tới bất cứ sơn chủ nào trong hai phủ, chỉ động tới một mình Miêu Nghị, chuyện này khiến cho các lộ sơn chủ hai phủ thầm cảm thấy may mắn, lại bùi ngùi cảm khái không thôi. Bọn họ thấy phủ chủ vẫn hết sức chiếu cố bộ hạ cũ, không uổng công đi theo nhiều năm, chỉ là có hơi tò mò không hiểu vì sao Miêu Nghị lại lọt vào danh sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...