Nói cho cùng phần lớn thời gian tu sĩ đều ở trạng thái tu luyện, mấy năm ngắn ngủi đối với tu sĩ đích xác là ngắn ngủi, cũng không xảy ra đại sự gì. Ngược lại chuyện tranh quyền đoạt lợi với nhau lại xảy ra không ít, đệ tử của ba đại môn phái và đệ tử Lam Ngọc môn vẫn ngấm ngầm đấu đá với nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Miêu Nghị không thèm để ý tới những chuyện này, chỉ cần không ảnh hưởng tới sự ổn định của Trấn Hải sơn, cứ mặc cho bọn họ tranh đấu, dù sao hắn cũng không thể nào thao túng được suy nghĩ của mỗi cá nhân.
Trước khi Miêu Nghị bế quan đã thông báo nguyên tắc xử sự cho hai nàng, không nên nghiêng về bên nào, cho phép bên dưới có cạnh tranh, đây là bệnh chung sau khi có nhiều thủ hạ nhân mã, nhưng không thể để mất khống chế.
Những năm qua buông tay cho hai nàng giải quyết, quả nhiên với tính cách của hai nàng đã được trui rèn trưởng thành không ít. Chuyện duy nhất khiến cho Miêu Nghị tiếc nuối chính là, hai nàng vẫn còn thiếu một ít tính quyết đoán sát phạt, có đôi khi không trấn áp được cục diện. Thế nhưng về phương diện này phải lăn lộn trong đó nhiều lần mới có thể rèn luyện nên, có muốn dạy cũng không thể được.
Quay trở về hai nàng chuẩn bị một bữa phong phú mỹ vị giai hào, phụng bồi Miêu Nghị cùng nhau hưởng dụng, Miêu Nghị nổi lên nhã hứng, kéo hai nàng vào phòng ngủ triền miên một trận không đề cập tới.
Xong chuyện Miêu Nghị ôm hai cỗ thân thể mềm mại trắng nõn cảm thán không thôi. Nếu không có những chuyện thị phi kia thì hay biết mấy…
Miêu Nghị không bồi tiếp hai nàng quá lâu, sau khi hai nàng phục dịch hắn tắm rửa, hắn lập tức tiến vào trạng thái bế quan tu luyện, trước khi đi Tinh Tú Hải có thể nâng cao một phần tu vi là có thêm một phần hy vọng…
-----------
Người tu hành bế quan không biết năm tháng trôi qua, đảo mắt lại là một năm trôi qua.
Thiên nhi tiến vào tĩnh thất thông báo một tiếng, Miêu Nghị muốn không xuất quan cũng không được.
Bên Đông Lai động đã làm xong mười chiếc đại hải thuyền viễn hành đúng kỳ hạn bảo đảm chất lượng, Tinh Tú Hải Kham Loạn hội sẽ cử hành vào nửa năm sau. Bởi vì muốn đến Tinh Tú Hải phải đi trên biển mất ba tháng, cho nên người tham dự phải tập trung trước hơn ba tháng để lên thuyền ra biển.
Phía trên truyền tới tin tức, Trấn Ất điện phái một Chấp Sự xuống, muốn đi Đông Lai động nghiệm thu mười chiếc thuyền lớn kia. Dương Khánh cũng phải theo tới, Miêu Nghị không tiện tiếp tục bế quan nữa, phủ chủ còn phải tới, hắn chỉ là sơn chủ không lộ diện là không được.
Hắn xuất quan rửa mặt một phen, tính toán thời gian xong phát tin thông báo cho Đông Lai động chuẩn bị, để lại Thiên nhi Tuyết nhi giữ nhà. Còn hắn điểm mười người, nhanh chóng rời Trấn Hải sơn chạy nhanh ra ngoài quan đạo đứng chờ nghênh đón.
Bởi vì Dương Khánh đi cùng vị Chấp Sự Trấn Ất điện phái xuống kia sẽ không cố ý đi Trấn Hải sơn, mà là đi thẳng tới Đông Lai động.
Đợi chừng hai canh giờ, cuối cùng thấy một đám nhân mã ầm ầm chạy tới, Dương Khánh cùng một người trắng nõn mập mạp song song chạy dẫn đầu.
Không cần phải nói, người trắng trẻo mập mạp có thể chạy song song với Dương Khánh kia, chắc chắn chính là Chấp Sự Trấn Ất điện phái tới.
Nhân mã vọt tới, thấy bọn Miêu Nghị bên đường chắp tay nghênh đón, Dương Khánh khoát tay, tất cả dừng lại.
- Vị này là sơn chủ Trấn Hải sơn Miêu Nghị.
Dương Khánh giới thiệu cho người trắng trẻo mập mạp kia, sau đó nhìn Miêu Nghị quát:
- Còn không mau ra mắt Trấn Ất điện Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự?!
Miêu Nghị chắp tay nói:
- Thuộc hạ ra mắt Trầm Chấp Sự.
- Hay lắm…
Trầm Phong Hoa cười híp mắt gật đầu, dáng vẻ rất hòa khí, quay đầu lại nói với Dương Khánh:
- Dương huynh, chính sự quan trọng hơn, hay là chúng ta lên đường đi.
Dương Khánh gật đầu một cái, phất tay ra hiệu Miêu Nghị dẫn người đi theo, ngay sau đó hai đội nhân mã hợp nhất, thẳng chạy tới Đông Lai động.
Chuyến này Dương Khánh dẫn theo Thanh Cúc tới, Miêu Nghị vừa gia nhập, bàn về thân phận dĩ nhiên là kế dưới Dương Khánh, cho nên được đứng ngang hàng với Thanh Cúc. Hai người vốn cảm thấy đối phương không tệ, gặp mặt đều cười gật đầu chào hỏi, âm thầm truyền âm hàn huyên, dọc trên đường đi cũng trò chuyện vui vẻ.
Nhân mã mới vừa tiến vào cảnh nội Đông Lai động, đã thấy động chủ Đông Lai động Giang Vân Lộ dẫn dắt thủ hạ nhân mã ở bên đường nghênh đón,
Những người này còn không đáng để Dương Khánh cố ý dừng lại chào hỏi, cơ hồ là mắt nhìn thẳng trực tiếp dẫn đội xông qua, đám người Giang Vân Lộ cũng không tức giận. Người ta là phủ chủ, làm sao biết được mình là ai, cần gì phải khách sáo với mình…
Miêu Nghị vung tay lên, ra hiệu bọn họ đuổi theo, cả bọn lập tức lục tục chạy theo sau.
Mọi người cũng không đi Đông Lai động mà lao thẳng tới bến thuyền trên bờ biển. Người còn chưa tới bờ biển, đã thấy mười chiếc lâu thuyền cực lớn xếp hàng song song trên bến thuyền, thật là hùng tráng.
Bến thuyền đã sớm được dọn quét sạch sẽ lại từ trước, những thợ mộc phàm phu tục tử cũng đã lánh mặt, người cỡi long câu tới bên bờ so sánh với thuyền lớn có vẻ rất nhỏ bé.
Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự ra vẻ hành sự quyết đoán nhanh nhẹn, lập tức muốn lên thuyền kiểm tra, Dương Khánh nhìn Miêu Nghị vuốt cằm, Miêu Nghị lại truyền âm một tiếng với Giang Vân Lộ.
Giang Vân Lộ lập tức dẫn mọi người lên thuyền, cũng phụ trách giới thiệu, Trầm Phong Hoa hỏi tới chỗ nào, Giang Vân Lộ cũng có thể đối đáp trôi chảy:
- Kháng sóng gió phòng nước dĩ nhiên là không thành vấn đề, toàn bộ thân thuyền dùng dầu cây trẩu trộn với vôi bột và vỏ sò nghiền nát đánh bóng qua, các chỗ nối không có khe hở, còn có thể phòng sâu mọt…
Rất hiển nhiên, những năm qua động chủ Đông Lai động Giang Vân Lộ vì chế tạo những thuyền này cũng tốn không ít tâm tư, rất là quen thuộc phương diện này. Đây cũng là không có cách nào khác, chuyện này thuộc trách nhiệm của y, y không thể buông tay mọi việc cho cấp dưới làm giống như Miêu Nghị, ngay cả Chu Hoàn cũng có hiểu biết rất chuyên nghiệp.
Phần lớn không gian phía dưới khoang thuyền được làm chuồng long câu, có hơn hai trăm lồng sắt cô lập, phía trên là hơn hai trăm phòng đơn phân ra ba tầng.
Gần hai trăm tên tu sĩ cùng hơn hai trăm con long câu lên thuyền, sẽ phải ở trên chiếc thuyền này sống hơn ba tháng, hoàn cảnh bố cục trên thuyền cũng không có ngược đãi.
Mọi người cưỡi ngựa xem hoa xem từ trên xuống dưới qua một lượt, Trầm Phong Hoa lại muốn từng chiếc từng chiếc chạy thử. Thật ra đã chạy thử nhiều lần từ sớm, nhưng đại diện Trấn Ất điện yêu cầu như vậy cũng không có cách nào.
Giang Vân Lộ không thể làm gì khác hơn là triệu tập nhân mã dưới quyền tới, mười con long câu cùng nhau tiến vào khoang động lực sung làm động lực. Không có biện pháp, thuyền quá lớn, một con long câu chắc chắn không kéo nổi.
Mười chiếc thuyền lớn ở trên biển thay phiên chạy một vòng rồi cặp bờ, lúc này sắc trời đã tối, mọi người bèn trú chân trên thuyền, dù sao cũng có rất nhiều phòng.
Một bữa tiệc rượu là không tránh được, vất vả lắm mới phục vụ xong thượng cấp, Miêu Nghị tìm một gian phòng mở cửa sổ ra, đứng trước cửa sổ thưởng thức biển cả gợn sóng dưới ánh trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...