Sau khi Miêu Nghị xem qua có thể nói dở khóc dở cười, cũng chỉ là một ít đồ chơi nơi thành thị, bên dưới dâng cống nhiều đồ tốt như vậy hai nàng lại không thích, ngược lại có hứng thú với loại đồ chơi vặt vãnh nho nhỏ như vậy. Có thể tưởng tượng được cuộc sống trước kia của hai nàng bó buộc tới mức nào.
Miêu Nghị không có hứng thú với những thứ đồ chơi linh tinh như vậy, cũng không quấy rầy hai nàng chơi đùa, hắn vẫn tiếp tục tu luyện.
-----------
Mấy ngày sau, bọn Điền Thanh Phong sắc mặt sa sầm trở lại. Mà lúc này tin tức Lam Ngọc môn bị diệt đã truyền khắp hai phủ, đệ tử ba đại phái có thể nói là vui mừng trước tai họa của kẻ khác, đệ tử Lam Ngọc môn ai nấy sắc mặt ảm đạm.
Đối với chuyện này bất kể là Dương Khánh phía trên hay là Miêu Nghị phía dưới đều lạnh lùng nhìn bằng cặp mắt bàng quan, hai người cũng không thể nào đi nêu cao chính nghĩa vì Lam Ngọc môn. Giới tu hành vốn cũng không có chính nghĩa gì, mạnh được yếu thua, huống chi hai người cũng không có năng lực này.
Không cần phải nói đầu sỏ gây ra tội là Dương Khánh, đối với Miêu Nghị, nếu hắn chết đi Lam Ngọc môn có thể báo thù cho hắn không, chắc chắn là không!
Miêu Nghị cũng là như vậy, quan hệ giữa hai bên còn chưa tới mức bán mạng vì nhau.
Quan trọng nhất là sắp tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, các đại môn phái cũng sẽ phái người tham gia. Nếu bây giờ đắc tội với người của ba đại môn phái, Miêu Nghị là người của quan phương, hiện tại người ta không dám làm gì hắn, nhưng tới lúc đi Tinh Tú Hải có thể giết người mà không mắc tội, đến lúc đó có thể tưởng tượng được kết quả rồi.
Cách làm lý trí nhất là không nghe thấy không hỏi chuyện này, xem như ân oán cá nhân giữa các môn phái tu hành...
-----------
Cơ hồ hàng năm lúc này đều có một trận bão tuyết lớn, đã tới ngày nộp Nguyện Lực Châu lên.
Các lộ động chủ rối rít dẫn người tới, nộp đủ số Nguyện Lực Châu phần mình, bất quá không ai nấy nét vui mừng trên mặt bọn họ.
Thu hoạch Miêu Nghị có thể nói chợt tăng, thành thuộc quyền cai quản trực tiếp nộp một trăm viên Nguyện Lực Châu hoàn toàn do cá nhân hắn tự do chi phối, còn được hơn trăm viên giữ lại từ số của các động nộp lên.
Bây giờ mặc dù Trấn Hải sơn nuôi nhiều cao thủ Thanh Liên như vậy, nhưng nhân số cũng không gia tăng. Ngoại trừ số Nguyện Lực Châu phải chi cho số nhân mã vốn có, Miêu Nghị còn phải chi thêm phần đãi ngộ cho đám cao thủ Thanh Liên.
Một năm qua rốt cục Miêu Nghị vẫn còn dư lại một ít Nguyện Lực Châu, cần phải biết thời điểm ở Đông Lai động còn chưa nuôi nhiều cao thủ Thanh Liên như vậy, hàng năm hắn đều phải móc từ túi riêng ra một hai trăm viên. Bây giờ ngược lại kiếm được chút đỉnh, đây là chuyện tốt, ích lợi của việc ngồi lên vị trí sơn chủ hôm nay dần dần thể hiện ra.
Phát Nguyện Lực Châu xuống cũng làm cho đám đệ tử Lam Ngọc môn vơi đi nỗi buồn vì sư môn bị diệt.
Y theo lệ thường năm trước, các lộ động chủ phải hộ tống Miêu Nghị đi Nam Tuyên phủ nộp thu hoạch.
Nhưng Miêu Nghị lấy lý do nhiệm vụ đóng thuyền ở Đông Lai động cấp bách, lệnh cho Đông Lai động chủ dẫn người đi về, cũng khiến các lộ động chủ trở về địa bàn của mình, vạn nhất Đông Lai động có chuyện, các lộ mới thuận tiện kịp thời tiếp viện.
Miêu Nghị điểm Điền Thanh Phong và hai vị Chấp Sự, đồng thời còn gọi Ngọc Nữ tông Liễu Thiến, Ngự Thú môn Ma Hổ, cộng thêm một tên Chấp Sự Kiếm Ly cung trước đó bị miễn chức ở Trấn Hải sơn, điểm sáu người cùng đi Nam Tuyên phủ.
Đến Nam Tuyên phủ nhất định phải đối mặt với người của ba đại môn phái, hắn làm như vậy là muốn thả ra tin tức với ba đại môn phái, để cho ba đại môn phái thấy hắn hữu hảo.
Không có biện pháp, đến lúc đó Tinh Tú Hải sẽ là mười lăm vạn tu sĩ hỗn chiến, tính tàn khốc không cần nói cũng biết, Dương Khánh đã nhắc nhở trước, bảo hắn làm tốt quan hệ với ba đại môn phái. Dương Khánh nhắc nhở có đạo lý, Miêu Nghị cũng không muốn chiến đấu đơn độc trong mười lăm vạn tu sĩ, như vậy chỉ có một con đường chết. Nếu như có thể đoàn kết với đệ tử ba đại môn phái tham gia, như vậy bất kể là cơ hội chống đỡ nguy hiểm hay là giữ mạng sống sẽ lớn hơn nhiều.
Miêu Nghị an bài như vậy, đám người Liễu Thiến lộ ra vẻ mặt hài hước, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, xem ra vị sơn chủ Đại nhân này cũng thật là thức thời.
Bọn Điền Thanh Phong thấy Miêu Nghị an bài, vẻ mặt ít nhiều gì cũng có ảm đạm, bọn họ không biết Miêu Nghị phải đi Tinh Tú Hải, chỉ cho là tình đời ấm lạnh.
Sau khi Miêu Nghị chú ý thấy chuyện này, triệu hồi Điền Thanh Phong ra phía sau nhắc nhở:
- Các ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hàng năm nộp thu hoạch, phủ chủ đều sẽ xuất ra một ít lì xì để cho các lộ động chủ tranh đoạt, tình huống các ngươi hôm nay quả thật không thích hợp ra mặt. Hãy hiểu nỗi khổ của ta, giải thích với các đồng môn của lão đi.
Có thể được Miêu Nghị cố ý giải thích, trong lòng Điền Thanh Phong đã dễ chịu hơn không ít, trong lòng cũng chợt hiểu ra, thì ra là như vậy.
Lão cũng đã nghe qua chuyện tranh đoạt lì xì trong khi nộp thu hoạch, bằng thực lực bọn họ toàn bộ là tu sĩ Thanh Liên, ra trận tranh đoạt không có gì là khó. Nhưng bây giờ đúng là không thích hợp ra mặt, chẳng lẽ phải cố ý chịu thua, tự tát vào mặt mình sao?! Biện pháp tốt nhất chính là không đi.
- Thuộc hạ hiểu rồi.
Điền Thanh Phong chắp tay cảm tạ.
Miêu Nghị dẫn sáu kỵ sĩ chạy ầm ầm ra khỏi Trấn Hải sơn, ai ngờ còn ở trên sơn đạo thấy một người đang cỡi long câu chạy nhanh tới, không ai xa lạ, chính là Văn Phương.
Miêu Nghị vừa thấy đã biết ý tới của nàng, đoán chừng là đưa da yêu thú tới, bây giờ hắn không rảnh, dù sao cũng nên giao chuyện giao dịch cho Thiên nhi cùng Tuyết nhi.
Văn Phương thấy Miêu Nghị, sắc mặt vui mừng, dừng lại khẩn cấp giữa gió tuyết.
Ai ngờ Miêu Nghị chẳng qua chỉ cười gật đầu nói với nàng:
- Đi tìm Thiên nhi, Tuyết nhi đi.
Vừa dứt lời hắn đã dẫn người rẽ sang hai bên nàng chạy qua, đi xa rất nhanh.
Văn Phương giục ngựa quay đầu lại cắn môi nhìn bóng Miêu Nghị đi xa, mái tóc đen dính đầy tuyết trắng, khóe mắt ửng đỏ, ngồi trên lưng long câu thở hồng hộc.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi vừa đến Nam Tuyên thành tìm tới nàng. Nghe nói là Miêu Nghị muốn mua bán, nàng lập tức lên mười hai phần tinh thần, mặc dù Miêu Nghị không có mua bán lớn như nàng tưởng tượng, nhưng đây là một khởi đầu tốt, nàng nhất định phải cho Miêu Nghị thấy thái độ của mình.
Thế nhưng Nam Tuyên thành không có da yêu thú mà Miêu Nghị cần, Văn Phương lập tức bảo đảm với hai nàng nhất định sẽ mau sớm đưa đến.
Số da yêu thú mà Miêu Nghị cần có giá trị không cao lắm, phía trên sẽ không vì thế mà cố ý phái cao thủ Hồng Liên đưa một chuyến. Đợi đến khi tin tức đưa đến Trấn Ất điện, bên kia hồi đáp nói là có một ít hàng nhưng không đủ.
Dù sao bên Trấn Ất điện cũng không nhiều người cần dùng đến phù triện, mấu chốt là loại phù triện dùng một lần này tiêu hao yêu đan quá xa xỉ, địa phương nhỏ không có ai dùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...