Thấy hai mắt Miêu Nghị híp lại một cái, trong mắt lóe lên hàn quang, La Bình đã thấy qua không ít người, trong lòng lập tức cho ra phán đoán, người này là một tên hiếu sát, bèn khoát tay nói:
- Miêu huynh không cần lo lắng. Những tán tu kia đã bị ta đuổi đi, sau khi ta xuất hiện cảnh cáo, chỉ là tán tu dĩ nhiên là không dám chọc nàng ta nữa, có điều hại ta vô duyên vô cớ cõng nỗi oan ức.
Miêu Nghị hỏi:
- Sao lại nói vậy?
La Bình lắc đầu cười khổ nói:
- Không ít người cho rằng Lâm Bình Bình là nữ nhân ta nuôi ở Ngọc Đô Phong.
Miêu Nghị sửng sốt, ngay sau đó vỗ đùi cười ha ha, có thể tưởng tượng đến sự lúng túng khi mọi người kéo La Bình và nữ nhân ở tuổi Lâm Bình Bình lại với nhau, chắp tay nói:
- Vậy thì mời La huynh tiếp tục cõng nỗi oan này đến cuối cùng, tiếp tục giúp một tay thay mặt chiếu cố.
La Bình cười khổ khoát tay, dùng chuyện riêng lôi kéo tình cảm đã xong, bắt đầu trở lại vấn đề chính:
- Hẳn là Miêu huynh cũng sẽ không để ta đi một chuyến tay không, không biết có chỗ nào có thể ra sức?
Miêu Nghị trầm trầm nói:
- Huynh đệ muốn chọn mua một ít tinh hắc.
Cái gọi là tinh hắc chính là tinh phấn tinh luyện ra từ hắc tinh, La Bình lập tức hỏi:
- Không biết Miêu huynh muốn bao nhiêu úng?
Cái gọi là úng là chỉ cái bình nhỏ đựng tinh phấn, một úng chứa được lượng tinh phấn lấy ra từ mười ngàn vạn tinh tệ, mười úng có thể luyện chế một cây thương.
Miêu Nghị trong lòng hiển nhiên sớm có chuẩn bị, trực tiếp nói:
- Một trăm năm mươi úng!
Ánh mắt La Bình sáng lên mấy phần, trong lòng âm thầm vui mừng, chuyến đi này quả nhiên không uổng công, thử xác nhận lại:
- Một trăm năm mươi úng?
Cần biết một úng tinh hắc sau khi tinh luyện ra từ mười ngàn vạn hắc tinh, còn phải tính thêm một phần tiền công tương đương, đổi ra kim tinh chính là hai trăm vạn, một trăm năm mươi úng đồng nghĩa với ba mươi ngàn vạn kim tinh, cũng không phải là bạch tinh hay hắc tinh. Đổi thành bạch tinh đó chính là ba triệu vạn, một con số khổng lồ.
- Đúng! Một trăm năm mươi úng.
Sau khi Miêu Nghị xác nhận, hồ nghi hỏi:
- Chẳng lẽ không có hàng?
La Bình nhất thời cười ha hả nói:
- Miêu huynh nói đùa rồi, chớ nói một trăm năm mươi úng, cho dù là một ngàn úng hoặc là một vạn úng thương hội cũng có thể điều động được, không sợ ngươi cần nhiều, chỉ sợ ngươi cần ít. Chẳng qua Miêu huynh, ta phải nói trước lời khó nghe, ngươi mua đồ chỉ có thể dựa theo giá thị trường, ta không ưu đãi cho ngươi được, bởi vì lượng ngươi mua vẫn chưa đến mức được ưu đãi.
- Hiểu rồi!
Miêu Nghị gật đầu một cái.
Hắn biết đạo lý này, nếu như bán đồ vật cho thương hội, vậy chắc chắn không bán được giá của thị trường. Nếu đến thương hội mua đồ, người ta lại bán cho mình theo giá thị trường. Không có biện pháp, thương hội người ta phải kiếm tiền, không thể nào làm không công.
- Không biết Miêu huynh là lấy đồ trao đổi hay là trả tiền mặt?
La Bình hỏi.
- Không vội!
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ném từ trong nhẫn trữ vật ra một cái rương ở giữa hai người, vỗ cái rương nói:
- Giúp ta đánh giá giá tiền đồ vật bên trong.
Nói xong lật nắp rương ra, đẩy đổ cái rương, bên trong một đống tinh thạch lớn chừng đầu ngón tay cái màu vàng, màu xanh nhạt, màu đỏ lăn ra.
Đổ hết bên trong rương ra, vứt rương rỗng sang một bên, đưa tay mời La Bình đánh giá giá tiền.
- Diễm Chi Tinh Thạch ư?
La Bình cũng hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn to lần nữa, vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải là y chưa từng thấy qua vật này, chỉ là y giao dịch vật phẩm chưa từng thấy qua một lần nhiều như vậy, nhất là lấy ra từ tay của một sơn chủ.
Đồ vật giao dịch càng nhiều, hoa hồng của y càng cao, trong lòng La Bình vui mừng không dứt, rất nhanh trên mặt khôi phục vẻ chuyên chú của nghề nghiệp, cầm một khối Xích Diễm Chi màu đỏ lên nói:
- Giá thị trường một vạn kim tinh, giá thương hội thu mua tám ngàn, thân phận quan phương của ngươi có ưu đãi, hơn nữa số lượng lớn, ta có thể làm chủ cho ngươi chín ngàn.
Lại cầm một khối Lam Diễm Chi lên:
- Giá thị trường năm vạn kim tinh, giá thương hội thu mua bốn vạn, ta có thể làm chủ cho ngươi bốn vạn rưỡi.
Sau cùng cầm một khối Kim Diễm Chi lên:
- Giá thị trường mười vạn kim tinh, giá thương hội thu mua tám vạn, ta có thể làm chủ cho ngươi chín vạn.
Sau khi để đồ xuống lại nói tiếp:
- Miêu huynh cứ việc yên tâm, giá tiền cho ngươi là ưu đãi nhất, ngươi hãy cân nhắc xem có được chăng, nếu bằng lòng, chúng ta sẽ kiểm lại số lượng.
Trong lòng Miêu Nghị mắng thương hội Tiên Quốc quá đen, đồ của lão tử phải lấy mạng đổi, các ngươi lại kiếm chác quá thoải mái.
Thế nhưng cũng không có biện pháp, người bình thường cũng không tiêu thụ được số lượng lớn như vậy, mình cũng không có quan hệ tìm được người mua thích hợp, chỉ có thể chấp nhận bán rẻ, tức thì gật đầu một cái nói:
- Ta tin tưởng La huynh, kiểm lại đi.
Thấy hắn sảng khoái như vậy, La Bình phấn chấn tinh thần, nhanh chóng lấy chiếc ngọc điệp ra thuận tiện thống kê. Đầu tiên là chọn ra từng viên Kim Diễm Chi, ném vào trong chiếc rương rỗng bên cạnh.
Thống kê ra Kim Diễm Chi là bốn trăm bốn mươi viên, La Bình nhanh chóng cầm ngọc điệp lên ghi lại:
- Chín vạn một viên, Kim Diễm Chi tính là ba ngàn chín trăm sáu mươi vạn kim tinh.
Quay đầu lại lại ném Lam Diễm Chi vào trong rương, thống kê ra con số là bảy trăm ba mươi năm viên, lại cầm ngọc điệp lên ghi xong nói:
- Bốn vạn rưỡi một viên, Lam Diễm Chi tính là ba ngàn ba trăm linh bảy vạn năm ngàn kim tinh.
Lại ném Xích Diễm Tinh vào trong rương, con số thống kê ra là một ngàn hai trăm viên, lại cầm ngọc điệp lên ghi lại nói:
- Chín ngàn một viên, Xích Diễm Chi tính là một ngàn lẻ tám mươi vạn kim tinh.
Yên lặng tính toán một hồi, La Bình ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Nửa rương Diễm Chi Tinh Thạch này tổng cộng là tám ngàn ba trăm bốn mươi bảy vạn năm ngàn kim tinh. Miêu huynh, ta không tính nhầm chứ?
Miêu Nghị gật đầu một cái, trong rương có bao nhiêu đồ bản thân hắn rõ ràng nhất. Đơn giá vừa ra, khi đối phương còn đang kiểm lại, trong lòng hắn đã có đáp án.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:
- Nói cách khác, nếu như muốn mua một trăm năm mươi úng tinh hắc kia, còn thiếu khoảng hai mươi hai ngàn vạn.
- Nói chính xác là còn thiếu hai mươi mốt ngàn sáu năm trăm hai mươi lăm vạn kim tinh.
La Bình cho ra một đáp án chuẩn xác, không hổ là làm ăn.
Miêu Nghị rơi vào trầm mặc, trong tay hắn còn có hơn ba ngàn vạn kim tinh, nhưng vẫn còn thiếu hơn mười tám ngàn vạn, trên tay còn có hơn một trăm viên yêu đan nhất phẩm, nhưng cũng chỉ trị giá một ngàn vạn kim tinh, còn thiếu rất nhiều. Cho dù bán đi gần một vạn tám ngàn viên Nguyện Lực Châu trên người cũng chỉ có chưa tới hai ngàn vạn kim tinh, còn thiếu quá nhiều…
Một ít đồ vật linh tinh trên người hắn càng trị giá không được mấy tiền.
Hiện tại hắn hận không thể đem gốc Tinh Hoa Tiên Thảo kinh thế hãi tục trong nhẫn trữ vật kia ra bán, đoán chừng bán đi một gốc tiên thảo kia thì mua gì cũng đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...