Phi Thiên

Ánh mắt Tả Nam Xuân trở nên lạnh lẽo, nếu không phải nghe nói vị sơn chủ này đã cứu mạng tiểu sư muội, y đã lập tức phát tác.

- Thiên Ngoại Thiên ta cũng đã đi qua, chỉ là tiên tịch còn không dọa được ta. Sư muội ta tới cáo từ ngươi đã là vô cùng nể mặt, bảo ngươi hủy tiên tịch là sợ ngươi gặp phải phiền phức, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngăn cản?

Tả Nam Xuân hừ lạnh một tiếng, Mi Tâm đột nhiên hiện ra một đóa Hồng Liên cửu phẩm:

- Hiện tại ta sẽ dẫn người đi, chuyện còn lại ngươi hãy tự lo lấy!

Miêu Nghị, Diêm Tu, Thiên nhi, Tuyết nhi trong nháy mắt kinh hoảng, tu sĩ Hồng Liên cửu phẩm! Tu sĩ Hồng Liên cửu phẩm sắp bước vào cảnh giới Tử Liên!

Miêu Nghị trợn mắt há mồm, rốt cục La Song Phi này có lai lịch gì, một sư huynh lại có tu vi Hồng Liên cửu phẩm, vậy sư phụ y có tu vi thế nào???

Trước hắn còn tưởng rằng La Song Phi tùy tiện tìm một người ở đâu tới lừa gạt mình, nhưng tu sĩ Hồng Liên cửu phẩm này ngay cả Yêu Nhược Tiên thấy cũng phải tránh đi, không phải có thể tùy tiện tìm ra được. Đối phương còn nói y đã từng đi qua Thiên Ngoại Thiên…

Trong mắt La Song Phi lóe lên vẻ đau lòng, là nàng cố ý đem Tả Nam Xuân tới hù dọa Miêu Nghị, mục đích là để cho Miêu Nghị giải trừ tiên tịch cho nàng. Thật ra nàng không quan tâm có tiên tịch hay không, chẳng qua là không muốn ngày sau gây ra phiền phức cho Miêu Nghị là người đã tiến cử mình.

- Nếu hắn không sợ gây phiền phức vậy mặc kệ hắn đi, sư muội, chúng ta đi thôi.

Tả Nam Xuân quay đầu lại nói.

- Đại nhân bảo trọng!


La Song Phi quét qua Thiên nhi cùng Tuyết nhi, ánh mắt ảm đạm, chắp tay với Miêu Nghị lần nữa, ngay sau đó nhìn Tả Nam Xuân gật đầu một cái.

Tả Nam Xuân vung tay áo lên, bên trong lầu các nổi lên một trận gió mạnh bao phủ La Song Phi xuyên qua cửa sổ, trong nháy mắt biến mất đi xa...

Bên trong lầu các yên tĩnh một mảnh. đám người Diêm Tu kinh ngạc nhìn Miêu Nghị.

Sắc mặt Miêu Nghị thoạt xanh thoạt trắng một hồi, đột nhiên nở một nụ cười khổ. không ngờ rằng mình không thể làm gì được người mà mình chiêu mộ lần đầu tiên. Cũng không biết tầm nhìn của mình thế nào, người ta nói đi là đi rồi…

Hắn cũng có thể lợi dụng bối cảnh quan phương phát động tập nã đối với La Song Phi. Nhưng vậy cũng phải phù hợp lợi ích của mình, nếu không chẳng phải là tự hại mình sao?! Hắn chỉ có thể thở dài, khoát tay nói:

- Diêm Tu, lão nói tiếp đi.

- Dạ!

Diêm Tu bình ổn tâm tình, tiếp tục hồi báo tình huống...

-----------

La Song Phi đi rồi cũng có ích, tối thiểu trong lòng Miêu Nghị cũng giảm đi được một mối lo: lo lắng có người rình trộm. Lần trước đã bị La Song Phi làm cho ám ảnh, lúc nào hắn cũng thấp thỏm khi muốn làm chuyện ấy lo lắng bên ngoài có người rình coi hoặc nghe lén, dù sao thính lực tu sĩ không phải là tầm thường.

Màn đêm phủ xuống, Miêu Nghị bôn ba liên tục mấy ngày được Thiên nhi, Tuyết nhi phục vụ tắm rửa.

Dưới hồ nước trong xanh, hai nàng bị Miêu Nghị nhìn bằng ánh mắt như hổ đói, hết sức ngượng ngùng, mà đây là lần đầu tiên hắn lột yếm che ngực của các nàng.

Đôi ngọc phong cao vút, trắng muốt như ngọc, hai điểm đỏ tươi lồ lộ, hai nàng xấu hổ vội vàng dùng cánh tay che lại.

Miêu Nghị hai tay cắp hai nàng lên bờ, ra khỏi tĩnh thất, ném các nàng lên giường.

Thấy hai cỗ ngọc thể ngượng ngùng không chịu nổi như ẩn như hiện trước mắt, Miêu Nghị cũng không nhịn được nữa, nhào tới như lang như hổ vồ vập lấy hai nàng.

Đêm nay sắc Xuân tràn ngập, hai nàng không hề kháng cự Miêu Nghị chút nào, nhiệt liệt hoan nghênh, trải rộng thân thể ngọc ngà cho hắn tùy ý vuốt ve. Hắn như vị tướng xông trận, hùng hục không ngừng, lúc lại dịu dàng mơn trớn, cả ba đều lên tận đỉnh Vu sơn…

Một đêm đốm đỏ rơi lấm tấm, hoa nở hai đóa, lần đầu tiên nên hăng hái vô cùng, không biết thu liễm, tức thì mai nở mấy độ.

Sau cơn hoan lạc rốt cục hai nàng cũng biết lời La Song Phi trước kia là giả, trong đau đớn lại cảm thấy vui mừng.


Mà kẻ đặt điều kia hiện tại đang đứng trên lưng hắc ưng bay giữa bầu trời đầy sao, lăng không phi độ, mặt tràn đầy tịch mịch tựa hồ đã dự liệu được sau khi mình rời đi sẽ xảy ra chuyện gì. Quả thật hình ảnh tưởng tượng xuất hiện trong đầu nàng hết sức đồng bộ với thực tế hiện tại, nhưng không có cách nào ngăn được.

-----------

Dãy núi vào sáng sớm, sương mù lãng đãng.

Bên trong tĩnh thất, một thân thể không mảnh vải to lớn đang chui lên từ dưới hồ, thì ra Miêu Nghị đang ngồi trong hồ nước. Trong số tu sĩ, có rất ít người vóc người có thể được như Miêu Nghị, cơ bắp nổi vồng khắp nơi trong cường tráng vạm vỡ.

Hai cỗ thân thể trắng nõn nhích lại gần vốc nước, giúp hắn lau rửa thân thể.

Thiên nhi, Tuyết nhi cũng thân không mảnh vải, đêm hoan lạc vừa qua rốt cục đã làm cho hai nàng cởi hết lúc tắm rửa cho Miêu Nghị, bất quá trên mặt vẫn còn nét ngượng ngùng xấu hổ pha lẫn vui sướng.

Trong đêm vừa qua, nam nhân vóc người cường tráng này không những là chủ nhân các nàng, mà còn đã trở thành nam nhân của các nàng. Ánh mắt các nàng nhìn Miêu Nghị hiện tại nồng nàn tình ý, hết sức dịu dàng, đã thật sự trao trọn con tim cho hắn.

Ngón tay ngọc các nàng đụng chạm trên da thịt Miêu Nghị, cảm giác đã khác hẳn ngày trước.

Nhìn sóng biếc nhộn nhạo trước mắt, bóng dáng hai nàng cùng hoan lạc với hắn đêm qua bập bềnh trong đó, không biết vì sao Miêu Nghị đột nhiên nhớ lại tình cảnh lúc trước hắn tự tay giết chết hai tên thị nữ của Hùng Khiếu. Hẳn là lúc trước Hùng Khiếu và thị nữ của mình cũng có cảnh tượng này, không khỏi hơi nhắm hai mắt lại, đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Trước kia có phải Tần Vi Vi cũng tắm rửa ở nơi đây hay không?

Hai nàng nhìn nhau không biết nói gì, lúc này hỏi lời như thế, tự nhận là mơ hồ đoán được hắn đang suy nghĩ gì, Tuyết nhi khẽ ừm một tiếng:

- Hẳn là như vậy.

Thiên nhi xoay người lại lấy trên bờ hồ một cái lược ngậm trên môi, vòng ra sau lưng hắn quỳ xuống, đôi tay chải chuốt lại mái tóc dài cho hắn, sau đó cầm lược chậm rãi chải từng đường cẩn thận.


Miêu Nghị Nhắm mắt lẳng lặng ngồi ở trong nước, mặc cho hai nàng chăm sóc, chợt nhàn nhạt hỏi:

- Trong lòng các ngươi ta là loại người thế nào?

Hai nàng nhìn nhau lần nữa, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, Thiên nhi trầm tư đáp lại:

- Là chủ nhân của chúng ta, là một người có bản lãnh.

Một người có bản lãnh? Miêu Nghị khẽ nhắm mắt chợt mỉm cười, hỏi:

- Ngày hôm qua bị người dọa sợ đến không dám lên tiếng, cũng gọi là có bản lãnh sao?

Hai nàng không biết nên đáp hắn như thế nào.

Miêu Nghị lại cười nói:

- Các ngươi có thể không biết, năm đó ta còn là một phàm phu tục tử đã bị người ta khinh miệt, từng coi trọng nữ nhi nhà đối diện nên mang sính lễ tới cầu hôn, kết quả bị người ta ném sính lễ ra đường. Các ngươi càng không biết, lần trước ta đi Nam Tuyên phủ từng cầu hôn với phủ chủ...

Hai nàng kinh ngạc, cầu hôn với phủ chủ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui