Đông Lai động.
- Đại nhân vinh thăng lên sơn chủ rồi ư?
Thiên nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Diêm Tu gật đầu cười vui vẻ, lão cũng có hơi không dám tin tưởng, Đông Lai động mới vừa thất bại tan tác như vậy, Miêu Nghị lại vẫn có thể thăng quan.
- Cũng đã biết không có chuyện gì có thể làm khó Đại nhân được!
Thiên nhi và Tuyết nhi lập tức ôm nhau nhảy cẫng hoan hô.
Địa vị hai người vĩnh viễn là theo Miêu Nghị nước lên thì thuyền lên, Miêu Nghị vinh thăng lên sơn chủ, như vậy cũng có nghĩa hai nàng đã trở thành Đại cô cô và tiểu cô cô Trấn Hải sơn.
Đông Lai động trống rỗng mấy ngày qua vẫn đắm chìm trong đau buồn, ba người thu liễm tập trung an táng người và long câu tử trận ở Đông Lai động, phát hiện có một số thi thể đã bị dã thú gặm không còn nguyên vẹn.
Đối với Diêm Tu, lão rất thường thấy chuyện sống nay chết mai trong giới tu hành, nên không đau buồn là mấy, chỉ khẽ cất tiếng thở dài. Sống chính là may mắn, chết đi sẽ bị người quên lãng rất nhanh, thậm chí không bằng phàm phu tục tử sau khi chết đến ngày giỗ còn có người thắp cho nén hương.
Thiên nhi và Tuyết nhi chảy không ít nước mắt, không ngờ rằng hôm nay lại nghe được tin vui hiếm có.
Diêm Tu cũng không quấy rầy hai nàng, trong bụng cũng vô vàn cảm khái.
Tình cảnh Miêu Nghị mới tới Phù Quang động làm mã thừa như vẫn còn rành rành trước mắt Diêm Tu, đối với kẻ tu hành mà nói thời gian mấy chục năm là rất ngắn. Nhưng hiện tại Miêu Nghị đã leo lên tới sơn chủ, trong tay nắm giữ trăm vạn tín đồ, mỹ nữ vinh hoa phú quý gì gì đó chỉ cần giơ tay ra là có.
Đợi hai người vui mừng được một lúc, Diêm Tu mới nói:
- Đại nhân có dặn hai vị cô cô mời Yêu tiền bối lập tức động thân, bên Trấn Hải sơn đang chờ đợi bàn giao.
Hai nàng gật đầu, mang theo niềm vui nhanh chóng chạy như bay lên núi cách đó không xa.
Sau khi tìm được Yêu Nhược Tiên báo tin vui cho lão, Yêu Nhược Tiên lẩm bẩm oán giận, vốn lão không muốn chạy loạn khắp nơi, cảm thấy ẩn ở nơi này tốt vô cùng. Miêu Nghị càng leo cao có nghĩa người bên cạnh hắn càng nhiều, cũng có nghĩa Yêu Nhược Tiên càng dễ bại lộ hơn.
Nhưng không có cách nào khác, cho dù là tu vi lão có cao hơn nữa cũng không thể nào sửa đổi bổ nhiệm của quan phương. Mà đám tiểu Đường Lang trong tay lão cũng không thể rời khỏi Miêu Nghị quá lâu, chỉ có thể đi theo hắn.
Cả bọn thu thập hành trang một chút, Yêu Nhược Tiên cũng ngồi lên một con long câu, che kín đầu mặt khoác áo bào đen rời đi.
Đến khi tới Trấn Hải sơn, Yêu Nhược Tiên lại trốn vào trong núi rừng gần đó, chỉ có Diêm Tu dẫn hai nàng tới thông báo sau đó tiến vào sơn môn.
Đi tới phủ đệ sơn chủ, ba người vẫn làm lễ ra mắt với Tần Vi Vi gọi sơn chủ, dù sao trước khi bàn giao, Tần Vi Vi vẫn là sơn chủ Trấn Hải sơn.
Ánh mắt Tần Vi Vi quét qua ba người, quan sát kỹ Thiên nhi và Tuyết nhi một chút, chợt hỏi:
- Vì sao Miêu Nghị không tới đây bàn giao?
Diêm Tu lấy ngọc điệp ủy quyền Miêu Nghị đưa tới, hai tay dâng lên nói:
- Đại nhân đã ủy quyền cho thủ hạ toàn quyền trong chuyện bàn giao Trấn Hải sơn.
Tần Vi Vi xem qua nội dung ngọc điệp xác nhận không lầm, khẽ cắn môi, biết là Miêu Nghị cố ý trốn tránh mình.
Nàng không trách Miêu Nghị tiết lộ chân tướng sự tình ra ngoài, dù sao chuyện vỡ lở ra nàng cũng không có gì mất thể diện, Miêu Nghị cũng không biết nàng là muốn đùa mà thành thật, Dương Khánh vì lo nàng biết sự thật sẽ tự ái nên cũng không vạch trần.
Mặc dù Dương Khánh nói là Miêu Nghị tự động báo cho y biết chân tướng của sự tình nhưng nàng biết trong quãng thời gian nàng rời khỏi chỉ có hai người, nhất định Dương Khánh đã dùng thủ đoạn gì đó với Miêu Nghị, nàng biết rất rõ ràng tính cách nghĩa phụ thế nào.
Trên đường trở về Trấn Hải sơn, nàng còn đầy lửa giận trong lòng muốn trút lên đầu Miêu Nghị.
Nếu như vừa về tới Trấn Hải sơn bắt gặp Miêu Nghị, có thể nàng sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng sau khi nghỉ ngơi vài ngày, nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bất kể là thực lực hay là địa vị, Miêu Nghị đều chỉ có thể xem sắc mặt của nghĩa phụ mà làm việc, ngay cả nàng cũng khó lòng từ chối nghĩa phụ, hà huống là Miêu Nghị?
Chẳng qua là trong lòng nàng có chút khó chịu.
Nàng không quên được cảnh tượng hắn phun một ngụm máu tươi vào mặt nàng, sắc mặt lộ vẻ đau đớn ngày trước. Cảm giác đầu lưỡi nàng nếm phải vị mặn máu của Miêu Nghị, lại thưởng thức cảm giác nằm trong lòng hắn hết sức an toàn chạy khỏi vòng vây của địch, nàng đã ghi sâu vào tận đáy lòng.
Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta đáng sợ tới mức không cách nào đến gần như thế sao? Ngươi vẫn có thể né tránh ta lập tức né tránh ta, ta biết mình đã sai, nhưng tại sao ngươi không thấy được cố gắng của ta một chút nào, không cảm giác được chút nào!?
Chuyện bàn giao chính là đưa ra danh sách nhân mã Trấn Hải sơn, cùng với dân số tín đồ, dân tình các loại, giúp cho tân sơn chủ có thể tiếp quản Trấn Hải sơn trong thời gian nhanh nhất.
Sau khi bàn giao hết cho Diêm Tu, Tần Vi Vi lại lấy ra một miếng ngọc điệp đưa cho lão:
- Ta muốn mang một ít người của Trấn Hải sơn đi.
Diêm Tu nhận lấy danh sách xem qua, phát hiện số người mà nàng muốn dẫn đi không tới mười người, cũng đã từng nghe qua bọn họ là tâm phúc của Tần Vi Vi. Miêu Nghị đã đoán trước được tình huống này, bất quá có một người trong đó, hắn đã dặn dò Diêm Tu phải săn sóc đặc biệt.
Thấy lão có vẻ hơi do dự, Tần Vi Vi khẽ cau mày hỏi:
- Lão không đồng ý, hay không thể làm chủ chuyện này?
Diêm Tu cười khổ nói:
- Đại nhân đặc biệt dặn dò, nếu như Công Tôn động chủ muốn đi, vậy thuộc hạ phải gặp mặt bảo y để lại một thứ, mới có thể để cho y đi được.
- Đi truyền Công Tôn Vũ tới.
Tần Vi Vi nghiêng đầu ra lệnh.
Lục Liễu lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau dẫn Công Tôn Vũ đang hoang mang ngơ ngác chạy tới.
Dọc trên đường đi đã nghe Lục Liễu nói qua, Công Tôn Vũ bèn tỏ ra khách sáo chắp tay hỏi Diêm Tu:
- Diêm huynh, không biết muốn ta để lại thứ gì vậy?
Diêm Tu có vẻ lúng túng không tiện lên tiếng nói, nhất là ngay trước mặt Tần Vi Vi. Nhưng Miêu Nghị đã ra lệnh phải làm như vậy, lão cũng không có biện pháp, chỉ có thể cười khổ nói:
- Miêu Đại nhân có nói, Công Tôn động chủ còn thiếu hắn hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm chưa trả, nếu như muốn đi cùng Tần sơn chủ cũng không thể nói đi thì đi. Dĩ nhiên Đại nhân lại nói, cũng không trông cậy vào ngươi có thể trả hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm này, cũng sẽ không tìm ngươi đòi, nhưng làm người phải giữ chữ tín, phải viết giấy nợ để lại. Nếu như ngay cả giấy nợ cũng không muốn để lại, chỉ để lại đống đổ nát Trường Thanh động mà định phủi mông rời đi, vậy Công Tôn động chủ cũng không cần đi nữa!
Lời này vừa nói ra, Thiên nhi và Tuyết nhi chỉ cảm thấy Đại nhân làm việc thật sự là có khí phái.
Hồng Miên, Liễu Lục ngơ ngác nhìn nhau, Tần Vi Vi cau mày không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...