- Người nắm chính quyền cùng người đánh thiên hạ, cách nghĩ quả nhiên là bất đồng.
Tinh nói:
- Tổ tỷ tỷ là người nhìn xa trông rộng, cũng nhìn thấu tình hình bên này, hiện nay Luân tộc gặp chuyện phiền hà, đặc ý hướng tỷ tỷ thính giáo, xem nên hóa giải chuyện này thế nào.
Tô Vận mắt đăm đăm coi chừng phương xa, buồn bã nói:
- Tinh, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội? Chỗ đặc thù của Luân tộc hẳn ngươi cũng rõ ràng, trước đây mấy phương thế lực cầm cự nhau, mỗi bên chiếm lấy một phần thiên hạ, Luân tộc các ngươi mới có thể chu toàn giữa các đại thế lực, nhưng hôm nay thì sao? Bệ hạ nhất thống thiên hạ, há sẽ ngồi nhìn tình thế như vậy tiếp tục xuất hiện?!
Tinh:
- Đạo lý này ta tự nhiên cũng biết, ta đã báo cáo với bệ hạ, sau này tinh lệ Luân tộc làm ra đều nộp lên Thiên Đình, nhưng bệ hạ vẫn cứ nói cái gì mà làm theo việc công, nói cái gì mà tra rõ chân tướng rồi sẽ cho Luân tộc một lời giải thích, loại chuyên này làm sao có thể làm theo việc công? Một khi làm thế, Luân tộc khẳng định khó mà tránh khỏi dây dưa vơi đám người Thanh, Phật.
Tô Vận quay đầu nhìn chằm chằm hai mắt đầy vẻ âu lo của nàng, gằn từng chữ:
- Đồ vật của Thiên Đình đâu thể như tài sản tư nhân của bệ hạ? Đồ vật của Thiên Đình là phải đi vào chương trình nghị sự, toan giải quyết bằng việc công, mà tự sản của bệ hạ thì thuộc về cá nhân bệ hạ xử trí! Luân tộc trước kia không thuộc về thế lực nào, luôn nằm ở trạng thái mập mờ tính vào bên nào cũng được, giờ đã hiểu chưa?
Tinh:
- Bệ hạ muốn nắm tinh lệ vào trong tay cá nhân hắn?
Tô Vận nói rõ ràng:
- Là nắm nguồn sản xuất tinh lệ vào trong tay, là muốn nắm Luân tộc!
Tinh do dự một lát, cuối cùng nói:
- Chỉ cần hắn có thể che chở Luân tộc chúng ta, toàn tộc nương nhờ hắn cũng không sao ca, ngược lại còn là chuyện tốt, để ta về thượng nghị cùng tộc nhân.
Tô Vận lắc đầu nói:
- Ngươi còn chưa hoàn toàn hiểu rõ, người ngồi trên vị trí như bệ hạ không thể có tướng ăn qúa khó coi, nếu Luân tộc trực tiếp nương nhờ, thì chỉ có thể nương nhờ Thiên Đình, có chút chuyện bệ hạ không tiện đường hoang đi làm, nếu không hắn cần gì phải phí sực như thế, trực tiếp tìm người cùng Luân tộc thương nghị là được rồi, còn sợ Luân tộc không khuất phục ư? Chỉ là bởi khó mà mở miệng, bệ hạ không khả năng chủ động nêu ra việc này, cần Luân tộc tự thân đi làm, hiểu chưa?
- Khó mà mở miệng?
Tinh nhíu mày suy tư hồi lâu, nghi hoặc nói:
- Tiểu muội ngu độn, nên làm thế nào còn mong Tô tỷ tỷ trực tiếp chỉ rõ.
Tô Vận có vẻ hơi thương tiếc, ngưng thị nhìn nàng một lát, từ từ nói:
- Vẫn là câu nói kia, nếu Luân tộc nương nhờ, thì chỉ có thể nương nhờ Thiên Đình, nếu không bệ hạ nuốt một mình là nói không qua được, thiên hạ đều là của bệ hạ, vì sao không thể là của công? Bởi thế bệ hạ không cần Luân tộc nương nhờ Thiên Đình, Luân tộc cũng không thể công khai nương nhờ hắn... Ta nói thế này đi, giả như Luân tộc có người đức cao vọng trọng nào đó gả cho bệ hạ làm phi tử, vị phi tử nay có thể thay bệ hạ quản không tuân tộc, bệ hạ lại lấy lý do có hứa hẹn với công lao phò tá của Luân tộc năm đó, thưởng Luân tộc một khối phong địa, mà không đưa Luân tộc vào trong Thiên Đình, Luân tộc liền gần gần thanh là tộc nhân của vị phi tử kia, mà không phải phụ thuộc vào Thiên Đình. Vị phi tử kia thành sủng phi của bệ hạ, ai còn có thể cưỡng bách Luân tộc giao dịch tinh lệ, đầu nguồn tinh lệ tự nhiên mà vậy liền bị bệ hạ khống chế trong tay, hiểu chưa?
Sắc mặt Tinh hơi biến, cuối cùng triệt để hiểu ra, không khỏi tiu nghỉu, im lặng nghẹn lời.
Tô Vận cười khổ nói:
- Kỳ thực việc này ngươi căn bản không cần hỏi ta, cho dù ta không nói, quay đầu cũng sẽ đến lúc ngưa bái vơi nhau, Luân tộc mà còn không minh bạch, tự nhiên sẽ có người tới ám thị nhắc nhở.
Thiên tẫn cung, Vân Tri Thu tản bộ trong mỹ cảnh lâm viên, Phi Hồng theo gót sau lưng kể lể một trận.
Đi tới cạnh một nơi thủy tạ, Vân Tri Thu dừng bước bên lan can, thở dài nói:
- Muội muội, ngươi đây là làm khó ta a!
Phi Hồng có vẻ khá là đành chịu, nói:
- Nương nương, mẹ nuôi cầu khẩn nhiều lần, ma bệ hạ vẫn không chịu lỏng miệng Phi Hồng thật sự không còn cách nào khác, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có nương nương mới có thể giải quyết việc này, Phi Hồng đành dày mặt đến cầu nương nương khai ân.
Vân Tri Thu khẽ lắc đầu:
- Muội muội, cho dù bệ hạ khai ân tha các nàng, người cảm thấy bằng tư sắc các nàng liệu có thể tự tại được không? Kết quả sau cung rồi cũng luân lạc trong tay quyền thế, người bình thường vô phúc tiêu thụ sắc đẹp bậc ấy, Lục bà bà làm như vậy có ý nghĩa gì đâu? Những nữ nhân kia đã không đơn giản là tội phi, mà là chiến qùa trong mắt rất nhiều người, là thứ mà bọn họ muốn chia chác, đại chiến vừa kết thúc, đang là thời điểm khao thưởng vỗ an, khối thịt béo này bệ hạ tình nguyện bỏ đi cũng không chịu thưởng cho mặt dưới, như thế có thích hợp không? Nếu không tha, để toàn bộ sống trong Lục ương viên, không quản bệ hạ giải thích thế nào, cũng không quản bệ hạ làm ra sao, ai có thể tin tưởng bệ hạ sẽ không dính nhiễm? Người khác đều sẽ cho rằng bệ hạ muốn độc chiếm, bọn họ sẽ nhìn bệ hạ như thế nào? Chẳng phải bệ hạ sẽ thành hôn quân hoang dâm vô đạo, thấy sắc quên nghĩa?
Phi Hồng lặng lẽ cúi đầu, thấp giọng nói:
- Có lẽ có điều nương nương không biết, kỳ thực lúc đầu mẹ nuôi sớm đã đoán được Phi Hồng phản bội giám sát tả bộ, nhưng mẹ nuôi tịnh không tiết lộ nửa điểm tin tức với Thanh chủ, nói đến cũng chẳng những là cứu Phi Hồng, cũng là giúp bệ hạ, việc này bệ hạ cũng biết.
Vân Tri Thu sửng sốt hồi lâu, chầm chậm quay người lại, dạo bước bên bờ thủy tạ, cuối cùng thở dài nói:
- Ngươi nha, làm sao cũng trở nên cố chấp như vậy, quên đi, nói ra thì muội muội cũng là người có tình có nghia, nếu muội muội đã nói tơi bước này, cũng khó được đến đây cầu ta, ta mà không giúp, cũng nói không qua được. Chẳng qua ta phải thanh minh trước, có chút chuyện nên làm thế nào, bệ hạ tự có cần nhắc, loại chuyện này ta sẽ không nhúng tay quá sâu, chỉ giúp ngươi van cầu thử xem, còn bệ hạ đáp ứng hay không, ta không thể bảo chứng với ngươi!
- Tạ ơn nương nương!
Phi Hồng rất là cảm kích, gật đầu lia lịa, chỉ cần Vân Tri Thu có thể mở miệng là được, chí ít Vân Tri Thu mở miệng liền có hi vọng.
Vân Tri Thu di ngón tay lên trán Phi Hồng, làm bộ cáu nói:
- Thật hết cách với ngươi, đi theo ta.
Ngoại Tinh thần ngoài, Phi Hồng tạm thời đứng đây chờ đợi tin tức.
Trong điện, Miêu Nghị chính đang thương lượng chuyện nhân mã Luyện Ngục cùng Dương Khánh, Vân Tri Thu đột nhiên chạy tới đề cập đến chuyện kia, khiến Miêu Nghị không nhịn được cau mày, nói:
- Ta không động nàng, để nàng tiếp tục sống an ổn trong Lục ương viên, là đã niệm tới công lao khi xưa của nàng, nàng còn cảm thấy chưa đủ?
Vân Tri Thu mỉm cươi nhìn hắn, cũng không nói chuyện, khiến Miêu Nghị nhịn không được bĩu môi một cái.
Dương Khánh đang ở một bên bỗng ngập ngừng nói:
- Thanh chủ đâu thể không biết kết cục của những tội phi này khi rơi vào tay địch thủ, có thể khiến Thanh chủ hạ đao lưu người trong tình thế như vậy, Lục bà bà nay rất cuộc là có lai lịch thế nào?
Hắn như vậy vừa nói, Miêu Nghị cũng đột nhiên tỉnh ngộ, sự tình rất nhiều, còn không nghĩ tới chuyện này.
Dương Khánh lại nhắc nhở nói: “Bệ hạ, nghĩ đến Tư Mã Vấn Thiên hẳn nên là rõ ràng nhất”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...