- Lời khiếm hư không cần nói nhiều, ta để người tiếp chưởng vị trí gia chủ tự nhiên là có suy xét riêng, không phải là quyết định lỗ mãng. Thiên hạ nay sắp gặp phải đại thanh trừng, nhiều năm qua Hoàng Phủ gia tộc đắc tội không ít người, bối cảnh đã từng thế nào thì ai cũng biết, khoan nói bị người thanh toán, mỗi phiền toái thôi sợ là đã khó mà tránh được, các lộ ngưu quỷ xà thần rất nhiều, không quyền không thế chỉ dựa tài vật thì không giải quyết hết được, hiện nay ngươi có thể giúp cho gia tộc vượt qua nguy cơ chỉ có mình ngươi. Ta cũng không nói chuyện quanh co lòng vòng làm gì cho mất công, hiện nay thiên hạ này là do Ngưu Hữu Đức nói mới tính, xem ra Ngưu Hữu Đức rất ưa thích người, có Ngưu Hữu Đức đứng ở sau lưng ngươi mới là trọng yếu nhất, khiến người làm gia chủ là muốn ngươi che gió che mưa cho gia tộc, bảo hộ tự tôn gia tộc bình an, nếu có thể giữ được phú quý thì càng tốt, là khiến người thừa gánh trách nhiệm, hiểu chưa?
Hoàng Phủ Quân Nhu nghẹn lời.
Hoàng Phủ Đoan Dung thử lên tiếng hỏi:
- Gia gia, đây là ý của Ngưu Hữu Đức ư? Nếu là như thế, thì để Nhu Nhu tìm Ngưu Hữu Đức nói cho rõ ràng, vị trí gia chủ đích xác không thích hợp với Nhu Nhu.
Nàng cho rằng chuyện này là do Miêu Nghị bức bách.
- Làm sao? Trước khi đi Từ Đường Nhiên không nói rõ tình hình chiến trường với ngươi?
Hoàng Phủ Luyện Không hỏi ngược một câu.
Hoàng Phủ Đoan Dung ngạc nhiên lắc đầu, nghi hoặc ô nói:
- Chiến sự đã kết thúc ư?
Từ Đường Nhiên đúng là bởi chiến sự kết thúc có nhiệm vụ khác mới chạy tới các từ, nhưng tính chưa đề cập đến chuyện chiến sự kết thúc, then chốt là Từ Đường Nhiên cũng không tiện nói, rằng bởi Ngưu Hữu Đức được thiên hạ, hắn mới gập đầu cúi người chạy đi tặng lễ vỗ mông ngựa Hoàng Phủ Quân Nhu.
Xem ra các ngươi còn chưa biết chuyện. Hoàng Phủ Luyện Không lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người dạo bước ở trong điện, suy tư một lúc rồi từ từ nói:
- Trước kia từ phía Thượng Quan Thanh được đến chút tin tức, lại kết hợp nguồn tin từ một ít mật thám mặt dưới báo lên, hiện nay sự thể đại khái thế nào trong lòng ta cũng hình dung được, cha con Thanh chủ cùng Thanh Nguyên Tôn trở mặt thành thù hằn là do Ngưu Hữu Đức xúi giục, lại mượn tay Đằng Phi bên kia gây sự, hợp lực cùng Khấu Lăng Hư và Quảng Lệnh Công gây áp lực cho Thanh chủ, dụ Thanh chủ mắc lừa, giết chết Thanh Nguyên Tôn, kẹp lấy Hạ Hầu Thừa Vũ, thôn tính U Minh đại quân, liền một chuỗi thủ đoạn bức đến Thành Thái Trạch đi đầu không đường phải dẫn nhân mã đến nương nhờ, tám trăm triệu cận vệ quân của Thanh chủ rơi vào bẫy rập của Ngưu Hữu Đức, toàn quân lật chìm, từ đó thực lực Thanh chủ tổn thất qúa nặng, bất đắc dĩ phải ngự giá thân chinh. Ngưu Hữu Đức lại thừa cơ bức hàng Đằng Phi, quay đầu tái chiến Khấu Lăng Hư, tru sát cả nhà Khấu gia, bức khiến Quảng Lệnh Công hoảng sợ mà chạy. Ngưu Hữu Đức hiệp trong binh đuổi giết, một đường bình định Linh sơn, một đường bức hàng Quảng Lệnh Công, quay đầu lại cùng đại quân Thanh, Phật quyết chiến, hiện nay tại quân Thanh, Phật toàn quân lật chìm, hai người Thanh, Phật cũng bị Ngưu Hữu Đức chém ở trong trận, đến đây thiên hạ thu về một mối, Ngưu Hữu Đức đã thành bá chủ thiên hạ độc nhất vô nhị! Chi tiết cụ thể trong đó thế nào thì ta không rõ ràng, nhưng tình hình đại khái thì đã trải ngay trước mắt, liền một chuỗi thu đoạn phiên vẫn phục vụ quét ngang thiên hạ như thế, đúng thật là một đời kiêu hùng. Hoàng Phủ gia chúng ta sao dám vuốt râu hùm, đâu thể không thần phục!
Thanh, Phật chết rồi? Ngọ Ninh, Hoàng Phủ Đoan Dung cùng Hoàng Phủ Quân Nhu đều chấn kinh, còn tưởng trận chiến người tranh ta đoạt nay phải đánh thật lâu, không ngờ đã phân ra thắng thua nhanh như vậy, không ngờ Ngưu Hữu Đức đã diệt đi Thanh, Phật, quét ngang thiên hạ không còn đối thủ, giờ thì cuối cùng đã hiểu quyết định của gia tộc.
Đạo lý rất đơn giản, khác với tình hình của Thanh, Phật năm xưa, Ngưu Hữu Đức không nhất thiết cần tới sự tồn tại của Quần Anh hội, đẩy Hoàng Phủ Quân Nhu lên vị trí gia chủ, cho dù Ngưu Hữu Đức muốn san trừ Quần Anh hội cũng hi vọng Hoàng Phủ Quân Nhu có thể phát huy chút tác dụng trước mặt Ngưu Hữu Đức, chí ít bảo toàn được Hoàng Phủ gia tộc.
Mẹ con không nói chuyện, Hoàng Phủ Luyện Không biết các nàng đã đã hiểu ra, bèn coi chừng Hoàng Phủ Quân Nhu nói:
- Nhu Nhu, gia tộc bên này ngươi không cần lo lắng, nhất định sẽ toàn lực ủng hộ ngươi, còn Ngưu Hữu Đức bên kia ngươi phải dùng nhiều tâm tư một chút, không thể để thất sủng! Hiện nay hắn đã quân lâm thiên hạ, không còn như trước, tâm thái dần dần sẽ thay đổi, đừng hy vọng hắn vĩnh viễn đối đãi người giống như trước, lúc ngươi nên chủ động thì phải tích cực chủ động!
Hoàng Phủ Quân Nhu thực không biết nên nói gì cho phải, trước kia lo lắng gia tộc phản đối, bây giờ lại khuyên mình chủ động, còn nói huych toẹt như thế, quá hiện thực, khiến nàng sao mà chịu nổi. Chỉ là nghĩ đến Ngưu Hữu Đức đã quân lâm thiên hạ, nàng vẫn có phần không dám tin tưởng, nhớ tới người nam nhân mã từ trước đến nay vẫn lén la lén lút với mình không ngờ trở thành đế vương, cảm giác không khác gì đang nằm mơ.
Hoàng Phủ Đoan Dung cúi đầu không nói, Ngọ Ninh gò má căng chặt, để nữ nhi hắn đi tranh sủng, hắn mới thật sự là người khó mà chiu nổi...
Thâm sơn hạp cốc, một bóng người lóe lên, chính là Tào Mãn sau khi dịch dung, hạ xuống bên cạnh dòng suối, nhìn chung quanh, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Hắn nhận được truyền tốn tư Vệ Khu, nói là lão gia tử muốn gặp, có việc cần dặn dò, đến nơi này lại không thấy bóng người, cũng không biết là chuyện gì, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng cơ hồ là ngay sau đó, mặt ngoài truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm, còn không đợi hắn kịp lách mình đi ra xem rốt cục là chuyện gì, đã thấy trên hạp cốc đột nhiên xuất hiện đại lượng nhân mã, bao vây hắn ở trong hợp cốc, đại lượng Phá pháp cung nhắm chuẩn hắn, khuôn mặt âm sâm cầm đầu không phải ai khác, chính là Diêm Tu.
Vừa thấy Diêm Tu, Tào Mãn liền đã hiểu ra, hẳn là Ngưu Hữu Đức muốn ra tay với mình, đã đấu ở mặt ngoài chắc là hộ vệ của mình. Chỉ là hắn vẫn không hiểu được, rốt cuộc là ai đã bán rẻ mình, Vệ Khu? Lão gia tử? Hay là Thất Tuyệt? Có điều Thất Tuyệt rất nhanh bị hắn bài trừ, bởi vì Thất Tuyệt không biết hắn tới nơi này.
Chẳng lẽ lão gia tử lại muốn đổi gia chủ? Nghĩ đến điểm này, Tào Mãn một mặt hung tợn, trong lòng thật hận!
- Không muốn chết thì khoanh tay chịu trói, đỡ phải chịu khổ!
Diêm Tu từ trên cao nhìn xuống, âm sầm nói.
Sau khi nhận được mệnh lệnh san trừ thế lực Hạ Hầu gia từ Miêu Nghi, Diêm Tu có thượng nghị qua cùng Dương Khánh, dưới kiến nghị của Dương Khánh, Diêm Tu dẫn người hoả tốc chạy tới bắt lại Tào Mãn trước.
Nội tình Hạ Hầu gia thế nào, phía Miêu Nghị đã nắm giữ rõ ràng, nhưng nội tình của Tào Mãn lại không rõ lắm, dưới tay Tào Mãn khẳng định có kinh doanh thế lực riêng, Dương Khánh sợ động thủ ở nơi khác sẽ kinh động Tào Mãn, bởi vì hiện nay Tào Mãn là trung thủ của Hạ Hầu gia, bởi thế vừa ra tay liền muốn khống chế Tạo Mãn trước, không thể để cho Tào Mãn có cơ hội khếch tán tin tức, kinh động các phương thế lực của Hạ Hầu gia.
Đối mặt đại quân bao vây, Tào Mãn không con tuyển chọn khác, sau cùng bị bắt đưa đến trước mặt Diêm Tu, ngụy trang dịch dung đã bị lột xuống.
Diêm Tu hỏi:
- Thất Tuyệt ở đâu?
Thất Tuyệt là tâm phúc của Tào Mãn, biết rất nhiều sự tình, tất phải bắt giữ lại.
Tào Mãn cắn răng nghiến lợi hỏi lại:
- Là ai bán đứng ta?
Diêm Tu lười nhác nói nhảm với hắn, chiêu hồn phiên xoay tròn trong tay, một đạo hắc quang đánh vào thân thể Tào Mãn.
Nhưng kết quả nhận được lại khiến Diêm Tu rất sá dị, Tào Mãn không ngờ cũng không biết Thất Tuyệt đã đi nơi nào, Thật Tuyệt mất dấu, chính Tào Màn cũng đang liên hệ tìm kiếm Thất Tuyệt, đây là chuyện gì?
Trong một sơn cốc u ám, Tào Phương Trì lách mình mà vào, nàng nhận được thư của Tào Mãn mới đến đây để gặp mặt.
Nhưng mà vừa mới đi vào, Tào Phương Trì lại đầy mặt kinh nghi bất định chầm chậm lui ra, chỉ thấy một đám nhân mã tay cầm Phá pháp cung chờ sẵn bên trong, bức khiến nàng đi ra.
Nhìn lại sau người, còn có phía trên hạp cốc, đã xuất hiện đại lượng nhân mã bao vây chung quanh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...