Thanh, Phật lại từ trong lời đề cập đến trưởng bối của minh lĩnh ngộ ra điều gì đó, Phật chủ kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ các ngươi là Phượng tộc thủ hộ huyền nữ? Không phải các ngươi đã chết trên tay Yêu Tăng Nam Ba rồi ư?
Huyền nữ con lại nói:
- Xem ở giao tình trước đây với Khổ Minh cùng Thanh Thiên, ta không nghĩ làm khó các ngươi, biết là chúng ta còn không mau mau quay đầu?
- Làm sao quay đầu? Thanh chủ giận nói:
- Được! Chỉ cần các ngươi không nhúng tay vào việc này, chúng ta bảo chứng không làm khó hai tộc long phượng nữa, các ngươi nhường ra, chuyện này không liên quan đến các ngươi.
Hắc Thán lại kêu lên:
- Hai vị tỷ tỷ đừng nghe hai tên tiểu nhân này nói hươu nói vượn, sau này hắn khẳng định sẽ tụ tập trọng binh huyết tẩy Thái cổ!
Phật chủ vung giới đao chỉ về phía Hắc Thán:
- Hắc Bàn Tử, có bản sự thì đừng tránh sau lưng nữ nhân, đi ra!
Hắc Thán lập tức phun ngược trở về:
- Cả nữ nhân đều đánh không thắng, còn muốn giao thủ với bản Long thần? Một khi ta ra tay, sẽ không khách khí như bọn họ đâu!
Long thần? Chẳng lẽ Hắc Bàn Tử nay là một trong bát đại Long thần thủ hộ Long tộc? Thanh, Phật sửng sốt, hơi hơi lo sợ.
Đương đương coong...
Hậu phương đột nhiên truyền đến tiếng gõ chuông, Thanh, Phật quay đầu nhìn lại, thấy là Vu Khúc đang gọi bọn họ trở về.
Ở trên chiến trường, bọn họ cũng phải nghe theo chỉ huy từ Vu Khúc, thấy có Phượng tộc huyền nữ ngăn trở, không cách nào bắt được trung thủ chỉ huy của đối phương, hai người đanh quay đầu giết trở về, vào trong loạn quân mà như vào chỗ không người, thật sự rất hung hãn.
Ngọc La Sát thở phào một hơi, bản thân Ngọc La Sát cũng sợ hãi không nhẹ.
Hắc Thán lại quái khiếu nói:
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi nhanh nằm xuống bọn họ, đừng để chúng chạy!
Hai nữ căn bản không thèm để ý đến hắn, lách mình mà về.
Nghiêm Tiếu cũng nhíu mày với hai ngươi, hỏi:
- Vì sao lại bỏ qua?
Với câu hỏi của hắn, huyền nữ lại chăm chú trả lời:
- Hiện nay thực lực của chúng ta chỉ có thể ngăn trở bọn họ, muốn chế phục thì không quá khả năng, nếu không trước đó đã không ngồi nhìn chúng hạ sát thủ với hai tộc long phượng.
Thì ra là như thế. Nghiêm Tiếu chắp tay tạ ơn hai người, vừa rồi nếu không như hai người ngăn trở, sợ là mình đã bị nguy hiểm.
- Chuyện gì?
Thanh chủ vừa về đến trung quân trận doanh phe mình, liền lên tiếng chất vấn Vu Khúc.
Vũ Khúc bẩm báo nói:
- Quảng Lệnh Công cầu viện, nói đã bị đại quân Ngưu Hữu Đức bao vây, sợ rằng không kiên trì được quá lâu, thần kiến nghị chia binh đi cứu!
Hắn cũng nhìn thấy hai người bị ngăn lại mới triệu hồi về, chứ nếu có thể một đường phá hủy trung thủ chỉ huy của đối phương, hắn khẳng định sẽ đợi thêm một lúc.
Thanh, Phật quay đầu nhìn chiến trường, trong lòng không khỏi hậm hực, đến cuối cùng vẫn bị cầm chân, đối phương có hơn một tỷ nhân mã, cho dù bên này chiếm cứ ưu thế có thể giành được thắng lợi, nhưng cũng không phải một hai thời thần là có thể tiêu diệt được, mà phai tiêu tốn không ít thời gian, đối phương rõ ràng là muốn cầm một đống nhân mã tới giữ chân bọn họ.
Sau một hồi thương nghị, Thanh, Phật quyết định tự mình dẫn một tý nhân mã đuổi tới chi viện Quảng Lênh Công, bộ phận ở lại giao cho Vu Khúc chỉ huy, một khi tiêu diệt được những nhân mã nay, Vu Khúc lại suất bộ chạy tới chi viện.
Nhân mã trên tay đám người Nghiêm Tiếu có hạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chia ra một tỷ nhân mã rơi đi.
Chẳng qua vừa thấy hai người Thanh, Phật rơi đi, Hắc Thán lập tức gánh một thanh đại đao thượng trận, mang theo một quần Minh Đường Lang muốn giết ra chiến trận xung kích vào trung thủ chỉ huy của Vu Khúc, để lập được đại công.
Nhưng bên người Vu Khúc tích trữ hơn ngàn vạn nhân mã, một đợt Phá pháp cung cùng bắn, Minh Đường Láng cũng ăn không tiêu, đường trường bị bắn lật mấy con, hù cho Hắc Thán vội vã rụt trở về, nhấc lên đại đao buông tay buông chân đại khai sát giới trong chiến trận.
Thể hình Long tộc cùng Phượng tộc thái quá to lớn, trong trạng thái không thể hóa thành nhân hình, không cách nào phát huy được tác dụng chém giết trong chiến trận, rất dễ thương đến người mình, chỉ có thể ở trong trung quân nhìn náo nhiệt.
Lạc Mãng, Hoàng Hạo cùng Cô Ngọc Thành đồng thời đầu hàng.
Cô Ngọc Thành cùng Hoàng Hạo vừa thoát ly khai sự khống chế của thân quân Quảng Lệnh Công, lập tức liên hệ Lạc Mãng, ba phương đồng thời soái lĩnh nhân mã hướng Thanh Nguyệt đang hợp vây đầu hàng.
Nhân mã ba bên cùng lúc chạy tơi nương nhờ Thanh Nguyệt.
Quảng Lệnh Công nhận được tin báo không thốt một tiếng, lặng lẽ đứng trên đỉnh núi, Câu Việt ở bên thử từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì, lại vẫn không nhìn ra được suy nghĩ trong đầu hắn lúc này.
Thân quân tả đô đốc Bạch Triết, hữu đô đốc Hạng Mãn Đường đầy mặt lo âu đứng ở sau lưng Quảng Lệnh Công.
Hai trăm triệu thân quân bố khắp chung quanh dãy núi đều nhìn hướng bên này.
Mặc ai đều nhìn ra đại thế đã đi, Câu Việt nhắc nhở Quảng Lệnh Công một tiếng:
- Vương gia!
Quảng Lệnh Công quét qua vô số ánh mắt tư các dãy núi chung quanh đang nhìn mình, hờ hững nói:
- Lưu cho các huynh đệ một con đường sống, các ngươi không cần quản ta.
Nói xong xoay người mà đi.
Hắn tiến vào trong sơn động, ném ra một tòa động thiên phúc địa, ba quang hiện ra, nhấc chân đi vào.
Trong viện từ một đám nữ nhân dồn dập đứng dậy nhìn hắn, đám người Mị nương tiến lại gần muốn nói chuyện, Quảng Lệnh Công lại đưa tay ngắn trở, một mình một người tiến vào trong phòng.
Đợi đến lúc Câu Việt vào theo, chỉ thấy Quảng Lệnh Công đã cởi giáp, ngã mình nằm trên ghế.
Đây là có ý gì? Câu Việt không nói, vừa bước lên muốn hỏi gì đó, chỉ nghe Quảng Lệnh Công nói:
- Đừng có hỏi ta, hết thảy do ngươi toàn quyền xử trí, ngươi nhìn vào mà làm.
Đợi sau khi Câu Việt lặng lẽ rời đi, Quảng Lệnh Công dần dần nhắm mắt, da thịt trên mặt khe run run, năm đo khóc nức nở, lão lệ tung hoành...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...