Không có hào ngôn tráng ngữ, không có lời thề sắt đá, cũng không có hoảng hốt cầu khẩn của nữ nhi gia, nhưng Phá Quân lại từ trong ánh mắt bình tĩnh của Chiến Như Ý nhìn ra một loại kiên quyết. Loại kiên quyết nay hắn rất quen thuộc, từng không ít lần nhìn thấy trong mắt tướng sĩ không mang sinh tư.
Chỉ dựa vào một điểm này, Phá Quân tin nàng, cũng thay đổi cách nhìn với nàng từ trước tới nay, không giống như trước đây thái độ chuyển biến là bởi cốt nhục trong bụng nàng, cũng không giống vừa nãy thay đổi cách xưng hộ là bởi muốn giết nàng, dùng sức ôm quyền nói:
- Lão thần tuân ý chỉ nương nương!
Phân lượng của lời này đại biểu cho sự thừa nhận danh cho nàng.
Chiến Như Ý không bởi vì đó mà cao hứng, không nói gì thêm, lật tay lấy ra một bộ chiến giáp, nhưng... lúc nàng cúi đầu nhìn xuống phần bụng gồ lên của mình, mới phát hiện ngày mình mong đợi vừa tới, lại nhận ra không còn mặc nội chiến giáp nữa.
Nhìn nữ nhi lặng lẽ thu lại chiến giáp, biết con gái không ai bằng mẹ, Doanh Lạc Hoàn không kìm được nước mắt, bụm miệng lại.
Năm xưa, nàng thấy nữ nhi ưa thích múa đao lộng kiếm, thân mặc chiến giáp, thường mắng nàng là nha đầu điên, nói cẩn thận sau này không gả ra được.
Hiện nay nàng biết tình thế trước mắt sợ là khó thoát tại kiếp, nữ nhi thật không dễ dàng mới đợi tới một ngày nay, có lẽ cũng là cơ hội sau cùng để một lần thõa mãn tâm nguyện, lại không cách nào viên mãn hoàn thành.
Một cánh tay vươn tới lau đi nước mắt trên mặt nàng, Doanh Lạc Hoàn ngược mắt nhìn lên, là Chiến Bình.
Chiến Bình khẽ gật đầu với nang, sau đó lấy ra chiến giáp mặc vào.
Doanh Lạc Hoàn lau đi nước mắt, cũng thống khoái lấy chiến giáp ra mặc vào, tiếp đó cầm thương trong tay, cùng trượng phu phân biệt đứng ở hai bên nữ nhi, cam làm hộ vệ.
Ngân Sương, Bạch Tuyết nhìn nhau, tuy sợ hãi, nhưng đại thế như vậy các nàng nào có quyền lựa chọn, cho dù các nàng đầu hàng thì chỉ sợ quân địch cũng nhìn không vừa mắt, đành cũng lấy ra chiến giáp đã rất lâu chưa mặc đội, cắn răng mặc vào.
Chiến Như Ý một thân cung trang, nghiêng thương trong tay, ánh mắt thấu qua chiến trường đang chém giết ầm ầm, chăm chăm nhìn hướng nam nhân trong trung tâm dịch quân, nhiều năm không gặp, người vẫn là cái người kia, nhưng khí thế đã cao cao tại thượng.
Doanh Lạc Hoàn cũng chăm chăm nhìn hướng Miêu Nghị, hận đến nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này thiếu chất thanh con rễ nàng, lúc đầu nàng còn rất nhiệt tình, tự thân chạy tới nhìn mặt, ai ngờ đối phương lại tham dự chuyện bức sụp Doanh gia, bây giờ càng muốn đưa ra nhà nàng vào chỗ chết, dã tâm lang sói, vọng đồ quân lâm thiên hạ!
Nàng thật hận, hận lúc đầu khi Chiến Bình cũng đang coi chừng Miêu Nghị, hiện tại hắn tựa hồ đã minh bạch vì sao lúc đầu mình khuyên bảo mà đối phương vẫn không chịu dẫn nữ nhi mình đi, cho dù tình tự kích động đến mức chỉ thắng mặt Doanh Cửu Quang mắng chửi, nhưng sau cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì là người của Bạch chủ, đoán chắc lúc đó cũng là thân bất do kỷ.
Chung quanh chém giết càng lúc càng kịch liệt, Phá Quân khẽ quan sát người một nhà này một lúc, ánh mắt chuyển hướng chiến trường.
Mà động tĩnh bên này rất nhanh liền kinh động tới thám tử nơi xa trong tinh không, vừa tiếp cận lại gần xem rốt cục là chuyện gì, thấy cảnh tượng chém giết lập tức đăng báo lên, lập tức kinh động tới Thanh chủ.
Phá Quân vốn định giấu diếm không báo, lại không ngờ vẫn kinh động đến Thanh chủ, chỉ đành lấy ra tinh linh bẩm báo tình hình.
Vừa nghe xảy ra chuyện Thanh chủ kinh hãi, gấp nói: Phá Quân, kiên trì, ắt phải gắng kiên trì, trẫm lập tức tới cứu!
Phá Quân: Bệ hạ! Tiết tấu tiến công của Ngưu Hữu Đức tịnh không mãnh liệt, khả năng là muốn dẫn dụ bệ hạ tới cứu viện, e là để cho đại quân chủ lực nhắm vào Quảng Lệnh Công. Nếu đã thế, ý đồ của Ngưu Hữu Đức liền rất rõ ràng, hắn biết ý đồ này muốn giấu cũng không giấu được, hắn đang cược, đặt cược vào sự sủng ái của bệ hạ với nương nương, muốn lấy điều này để dẫn dụ đại quân bệ hạ tới đây, tranh thủ thời gian cho đại quân chủ lực ra tay, bệ hạ vạn vạn không thể mắc lừa, lão thần cáo biệt!
Sau đó mặc cho Thanh chủ liên hệ thế nào, Phá Quân đều kiên quyết không chịu trả lời, ngược lại truyền lệnh đi xuống, chuẩn bị cường hành đột vậy.
Nhìn thấy điều động trong trận thế cận vệ quân, Miêu Nghị đại khái đoán được dụng ý của Phá Quân, nhịn không được mắng một câu:
- Lão thất phu!
Đối với Phá Quân hắn thật là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên là giở trò tấn công Linh sơn Bát phương tự tưởng dẫn dụ Thanh, Phật đi cứu viện, nhằm dọn đường xuống tay với Quang Lệnh Công, kết quả bị Phá Quân phá rối. Lần này lấy nhiều nhân mã như vậy vây khốn, đoán rằng chỉ cần chính mình bất động, đối phương cũng không dám vọng động, tưởng cho đối phương cơ hội kéo dai thời gian chờ đợi viện quân, tưởng cho đối phương cơ hội đàm phán, cũng tưởng cho Thanh chủ cơ hội đàm phán, ai ngờ hắn không hạ lệnh tiến công, đảo ngược là lão thất phu Phá Quân này đã hạ lệnh tiến công trước, đây không phải tự sát ư?
Phá Quân chán sống muốn tìm chết thì cũng lại thôi, vấn đề là lần nữa làm hỏng chuyện tốt của hắn, làm sao có thể không khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ hắn có muốn giở trò để Thanh, Phật lầm tưởng đại quân chủ lực đang ở đây cũng không được, nguyên nhân rất đơn giản, Phá Quân vừa động thủ, tiết tấu tiến công của hắn liền bị phá hoại, ý đồ triệt để bạo lộ. Hiện tại ngươi giết hay là không? Giết đi những người này, Thanh chủ càng sẽ không đàm phán với ngươi.
Bây giơ Phá Quân càng vung đi ra tìm chết, bức ngươi giết bọn họ, khiến người có tức tối cũng không làm gì được!
Đằng Phi cũng nhịn không được thở dài một tiếng:
- Phá Quân đây là muốn chịu chết a! Chúng ta làm thế này quá rõ ràng, Thanh, Phật con có thể tới cứu ư?
Dương Khánh:
- Không quá khả năng, nếu chỉ mình Thanh chủ, vì Chiến Như Ý, thì còn có khả năng, then chốt là Phật chủ cung ở bên kia, Phật chủ khẳng định sẽ không để Thanh chủ làm như vậy.
Miêu Nghị nói:
- Xem tình hình rồi tính, nếu không tới cứu, thì giết, tranh thủ bắt sống Phá Quân cùng Chiến Như Ý.
Hai người minh bạch ý đồ của hắn, bắt sống hai người này có lẽ còn có thể cầm ra uy hiếp Thanh chủ, nói không chừng có thể có chất tác dụng.
Trong đầu khoái tóc suy tư một hồi, Miêu Nghị lại gọi ra hai người, là hai nữ tử đẹp như thiên tiên.
Dương Khánh cùng Đằng Phi ngạc nhiên nhìn lại, không biết hai người Miêu Nghị gọi ra là người nào, hai vị nữ tử khí chất thực sự bất phàm, cho người xem một loại cảm giác siêu thoát phàm tục thoát tục. Hai người rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Hắc Than đã hóa làm nhân hình ngây ngẩn nhìn hai nữ tư kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...