Đối với Miêu Nghị mà nói, đại quân chủ lực đang lúc quyết chiến, trước mắt giải quyết nhân mã Thanh, Phật cùng Quảng Lệnh Công mới là đại sự cấp thiết nhất, chỉ cần có thể giải quyết hai bộ nhân mã này, những chuyện nhỏ nhặt khác đều không tính là cái gì, chuyên Tháng Mộ Tuyết cũng chỉ khe lướt qua trong đầu rồi bị ném sang một bên.
Viện binh trú thủ Bát phương tự không đi chi viện Linh sơn, cũng không kịp đi chi viện, sau khi nhân mã Linh sơn chiến bại, bên này nhận được mệnh lệnh, bắt đầu ly khai Bát phương tự, chuẩn bị tới bên kia hội hợp cùng đại bộ phận nhân mã của Phật chủ. Nhưng nhân mã vừa ra khỏi Bát phương tự, Hoành Vô Đạo lập tức lại soái lĩnh đại quân bổ nhào tới, hai bên bắt đầu hỗn chiến chém giết cùng một chỗ.
Đối với đại chiến bên ngoài Bát phương tự, Miêu Nghị nhận được chiến báo đều không để ở trong lòng, mà một mực coi chừng động tinh của nhân mã Thanh Phật cùng Quảng Lệnh Công.
Người trong lòng liền nói chuyện gì, Miêu Nghị không biết, nhưng lại nhìn được bộ dạng như từ biệt giữa đám ngươi Chiến Như Ý cùng Thanh chủ, đến sau lại thấy Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn đi tới, cuối cùng thấy Phá Quân đem một nhà ba người cùng với hạ nhân thu vào trong túi.
Ra khỏi long liễn, Phá Quân điểm một bộ nhân mã đi theo, tấn tốc đi ngược hướng đại quân.
Cái gì thế này? Miêu Nghị suy tư một lúc, làm sao cảm thấy hình như Thanh chủ muốn đưa đi cả nhà Chiến Như Ý, lại còn do Phá Quân tự thân hộ tống, nếu thật như thế, chuyện Thanh chủ sủng ái Chiến Như Ý đúng thật là danh bất hư truyền.
Chẳng qua cũng có thể tưởng tượng được, vì một người hiện nay không có bối cảnh gì như Chiến Như Ý, mà Thanh chủ thật không tiếc đắc tội Hạ Hầu gia, giam lỏng Hạ Hầu Thừa Vũ.
Tóm lại không quản có phải hay muốn đưa đi Chiến Như Ý hay không, Miêu Nghị đều cảm thấy có thể cược thử một lần.
Bên này sớm đã nhìn thấu thế thái chiến trận mà Quang Lệnh Công bày ra bên kia, Miêu Nghị giao lộ tuyến tinh đồ và sẵn cho Thanh Nguyệt, nhiệm vụ chủ công phó thác cho Thanh Nguyệt cùng Thành Thái Trạch, Thanh Nguyệt làm chủ, Thành Thái Trạch làm phó, con dặn đi dặn lại nói:
- Phải chờ hiệu lệnh của ta mà làm, không được tự tiện hành động!
Sợ Thanh Nguyệt nhịn không được tính tình làm loạn, loại chuyên này Thanh Nguyệt không phải chưa từng làm qua, ngay trước mặt chư tướng, Miêu Nghị lấy ra Cửu Đỉnh kiểm giao cho Dương Triệu Thanh:
Ngươi là giám quân, không có ý chỉ của trẫm, nếu Thanh Nguyệt dám tự tiện hành động, ngươi có thể tiền trảm hậu tấu!
Dương Triệu Thanh nhìn Thanh Nguyệt một cái, tiếp kiếm nói:
- Tuân chỉ!
Khóe miệng Thanh Nguyệt khẽ co quắp, ánh mắt nhìn Miêu Nghị có điểm ai oán, đáng để chính như vậy trước mặt nhiều người thế ư? Chẳng lẽ ta là người không biết nặng nhẹ?
- Những người khác đi theo ta!
Miêu Nghị lĩnh một bộ nhân mã khoái tốc rời đi.
Trên đường Đằng Phi nhịn không được hỏi:
- Bệ hạ, đại chiến lớn như thế mà ngại không tự thân tọa trấn, giao cho Thanh Nguyệt đi chỉ huy liệu có thỏa đáng hay không?
Miêu Nghị nói:
- Thanh chủ sai Phá Quân mang cả nhà Chiến Như Ý quay về, trẫm muốn đi tắt bắt lại bọn họ!
Dương Khánh cùng Đằng Phi nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ, đã hiểu ý đồ của Miêu Nghị, tự thân xuất mã đi ngăn chặn, là muốn cho Thanh Phật lầm tưởng cho lực quân địch ở mặt sau, cộng với sự sủng ái của Thanh chủ với Chiến Như Ý, muốn dựa vào điều này bức đại quận Thanh Phật khẩn cấp chạy về cứu viện, sáng tạo cơ hội cùng thời gian cho phía Thanh Nguyệt tấn công Quảng Lệnh Công.
Bây giơ hai người đã minh bạch vì sao Miêu Nghị nghiêm lệnh Thanh Nguyệt không được lệnh thì không được tự tiến hành động, nếu không thể dẫn dụ được nhân mã Thanh, Phật, một khi Thanh Nguyệt tự tiện động thú, tất sẽ gặp phải cục diện hai bộ liên thủ.
Hai người không thể không thừa nhận, ở trong tinh vực chưa biết Thiên Nhãn đúng là một thứ vũ khí vô cùng lợi hại.
Chẳng qua có một điểm mà Đằng Phi tỏ vẻ hoài nghi:
- Việc này không như bình thường, không thấy được đại quân chủ lực của chúng ta, Thanh chủ sẽ tin tưởng ư? Nếu là không tin, Thanh chủ sẽ vì cứu một nữ nhân mã mặc kể chuyện lớn như vậy?
Dương Khánh nhíu mày không nói, cũng không cách nào kết luận, trận chiến này thực sự ảnh hưởng đến sự tồn vong của thiên hạ Thanh chủ, khó mà xác nhận Thanh chủ sẽ làm như vậy hay không.
Miêu Nghị:
- Không thể thì làm sao biết, trên chiến trường chỉ có động lên mới có thể tìm được cơ hội tiến công, nếu một mực cầm cự thế này, rất khó tìm đến sơ hở để xuống tay.
Đằng Phi nhắc nhở nói:
- Bệ hạ, cho dù nhân mã Thanh Phật chạy tới, thì trên tay Quang Lệnh Công vẫn có ba tỷ đại quân, trong thời gian ngắn Thanh Nguyệt cũng khó mà giải quyết được, một khi Thanh Phật phát hiện mắc lừa, quay đầu chi viện hẳn là vẫn kịp.
Miêu Nghị cười lạnh mẽ
- Chỉ sợ bọn họ không đến, một khi đến rồi, trẫm tự có cách giúp Thanh Nguyệt tận nhanh giải quyết Quang Lệnh Công bên kia.
Dương Khánh cùng Đằng Phi đối mặt nhìn nhau, nếu đã như vậy, bọn họ còn có thể nói được gì nữa.
Chẳng qua Dương Khánh vẫn nhắc nhở nói:
- Bệ hạ, trực tiếp cắm thẳng đi qua ngăn trở thì có khả năng sẽ bại lộ, Quang Lệnh Công cùng Thanh Phật hẳn đều lưu lại nhan tuyến ven đường, lúc hành quân không thể bảo chứng liệu có bị nhãn tuyến đối phương phát hiện không, nếu Thiên Nhãn cho phép, không bằng hơi đi vong xa ra một chút, chỉ cần có thể ngăn lại ở chỗ nào đó bắt buộc phải qua trên đường là được rồi.
Trên chiến trường, là người ra mưu hoạch sách, thường thường sẽ có tác dụng bổ sung những chỗ con thiếu sót trong kế hoạch tác chiến.
- Nói có lý!
Miêu Nghị gật gật đầu.
Mà đúng lúc này, Miêu Nghị lấy ra tinh linh, nhận được truyền tấn từ Diêm Tu, sau một hồi liên hệ, thần tình có vẻ hơi phiền muộn.
Lúc Diêm Tu báo cáo chiến tổn, có nhắc về tình hình không khả quan lắm ở bên kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...