Phi Thiên

Miêu Nghị “Ừ” một tiếng, giơ tay làm hiệu, Thanh Nguyệt hạ lệnh một tiếng, sáu trăm triệu đại quân lộ ra, đồng thời tính cả năm lộ kia, tổng cộng là sáu lộ ba tỷ sáu nhân mã khoái tốc hợp vây về hướng mục tiêu mà đi.

Miêu Nghị tay vịn sừng, đứng trên người Hắc Long, Thiên Nhẫn một mực quan chú phản ứng của Đằng Phi. Thẳng đến khi phía Đằng Phi bên kia xuất hiện hoảng loạn, Miêu Nghị biết hẳn là đã bị thám tử đối phương phát hiện, lúc này mới hạ lệnh nói:

- Toàn tốc hợp vậy!

Thanh Nguyệt lập tức hạ lệnh truyền đạt.

Mà Miêu Nghị thì đã lấy ra tinh linh liên hệ Đằng Phi.

Đằng Phi hoang loạn bay ra khỏi hạp cốc, lấy ra tinh linh.

Miêu Nghị: Đằng huynh, nhảy lên nhảy xuống trong hạp cốc có vui không?

Đằng Phi sửng sốt, tấn tốc mở ra pháp nhãn nhìn quanh bốn phía một lượt.

Miêu Nghị: Không cần nhìn đông ngó tây, tay trái ngươi cầm lấy tinh linh, đứng trên một tảng đá màu đỏ xám, bên trái đứng năm người, bên phải đứng bảy người, mặt sau cũng đang bảy người, nhất cử nhất động của người đều nằm trong tầm mắt ta, đã bị mấy tỷ đại quân của ta bao vây, người còn muốn chạy đường nào?


Đằng Phi nhìn nhìn tinh linh trên tay trái, lại nhìn nhìn dưới chân, nhìn nhìn trái phải cùng sau lưng, thiếu chất ứa ra mồ hôi lạnh, cảm thấy đối phương không khả năng đến gần như vậy để nhìn mình mà mình lại không phát hiện được đối phương, nhưng đối phương rõ ràng như đang đứng rất gần, bên người lại không ai dùng tinh linh báo tin cho hắn, tinh linh truyền tấn cũng không thể trao đổi tin tức nhanh như vậy a? Tâm lý có điểm sợ hãi, hỏi: Làm sao người biết?

Miêu Nghị: Không biết Đằng huynh có từng nghe qua Thiên Nhãn? Chốc nữa nếu Đằng huynh muốn nhìn, tiểu đệ nguyện ý biểu diễn cho Đằng huynh xem. Đương nhiên, ở đây không phải trọng yếu, trọng yếu là trên tay ta có mấy tỷ đại quân, còn có một tỷ phá pháp cung, Đằng huynh muốn chết hay là muốn sống?

Thiên Nhãn? Trong lòng Đằng Phi khẽ thầm thì một tiếng, lúc này đã có thể nhìn đến bóng dáng đại quân hợp vây mà đến chung quanh.

Một bên có tướng lĩnh đầu thanh nói:

- Vương gia, cớ gì còn đang do dự?

Đằng Phi một mặt đắng chát khoát khoát tay:

- Muộn rồi!

Lại hỏi hướng tinh linh trong tay: Lão đệ, chết thì như thế nào, mà sống thì như thế nào?

Miêu Nghị: Là chiến hay là lập công, mặc cho Đằng huynh tuyển chọn, tuyệt không hai lời!

Đằng Phi mặt lộ cười thảm, hắn đã có thể nhìn thấy Miêu Nghị, đồ tạp chủng kia không ngờ cười trên một con rồng, đào ở đâu ra vậy?

Còn có quang tru trên trán Miêu Nghi, hắn đã nhìn ra kheo đúng thật là Thiên Nhãn... Mới đầu hắn còn tưởng rằng bên mình có thám tử, bằng không làm sao đối phương có thể lần tới đây? Bây giờ, đầu óc hắn đã hoàn toàn lăng loạn, muốn bảo tồn thực lực tránh đi đối phương, kết quả đụng phải Thiên Nhãn, không phải là muốn tìm chết ư?

Không ngờ rằng, tinh không bao la như thế, Thiên Nhãn của Miêu Nghị cũng không thể nhìn ra vô hạn, cự ly vượt qua một tòa tinh môn thường thường đã là tầm nhìn cực hạn mà Thiên Nhan Miêu Nghị có thể chạm đến.

Chẳng qua hiện tại Đằng Phi đã minh bạch, đánh thì không có gì để nói, còn hai chữ “Lập công”, ý tứ đã rất rõ ràng, đối phương tưởng muốn thôn tính nhân mã trên tay hắn.

Hắn đương nhiên không cam tâm, mùnh phí hết tâm tư bảo tồn thực lực là vì cái gì?

Nhưng mà nhìn nhìn nhân mã đếm không xuể tư bốn phía đổ tơi, hắn còn có tuyển chọn ư? Bởi thế đối phương hoàn toàn có tư cách hỏi người muốn chết hay là muốn sống.


Thuộc cấp của hắn cũng biết đã đi đứt, trận này không cách nào đánh được, Phá pháp cung trong tay đối phương đã đủ để phát cho nhân mã bọn họ một người một cây.

Có người rống lên:

- Trong chúng ta có gian tế, nếu không làm sao có thể tìm tới nơi này?

Đằng Phi than thở một tiếng khoát tay nói:

- Không liên quan gì đến gian tế cả, trên trán đồ tạp chúng kia có con mắt thứ ba, đã nhìn thấy chưa, đó là Thiên Nhãn!

Trong chúng nhân Lạc Trương Phong mặt banh lại, thực ra trong lòng đã chột dạ nghe vậy nhìn hướng Miêu Nghị, thở phào một hơi.

Thế lực sau lưng nói hắn không cần phải trốn, nói sẽ giải vây cho hắn, đến giờ hắn mới hiểu ra, là có Thiên Nhãn?

- Thiên Nhãn?

Chúng nhân cũng đều ngạc nhiên nhìn hướng con mắt thứ ba đang tóe xạ quang trụ cua Miêu Nghị.

Miêu Nghị không để bọn họ hận thưởng qua lâu, lập tức đóng Thiên Nhãn, đoán rằng vừa rồi đối phương đã nhìn được rõ ràng. Hắn cũng muốn giữ lại nhãn tuyến ở bên kia, biết nhãn tuyến kia một đường lưu lại tiêu ký đúng là phong

hiểm rất lớn, người này có công! Nếu có thể thuận lợi thôn tính một tỷ rưỡi nhân mã nay, con là một chiến công lớn!


- Ngưu Hữu Đức hỏi chúng ta là chiến hay hàng!

Thần tình chư tướng mỗi người mỗi khác, không ít người cúi đầu không nói...

Đợi một lát, không thấy có người lên tiếng.

Đằng Phi than nhẹ một tiếng, không cần hỏi thêm, không nói chuyện cũng là một loại thái độ, hắn hiểu tâm tư của bọn họ.

Một trận trước mặt cũng thật sự đã không cách nào để đánh, vừa khai chiến mười có tám chín là toàn quân bị diệt, vừa thấy đội hình đối phương, nhân mã vừa xếp ra phỏng chừng sĩ khí bên mình cũng mất sạch, còn đánh thế nào được? Thực lực đối phương thật sự quá cường đại, cường đại đến mức phản kháng chính là con đường chết, không có khả năng thư hai!

Huống chi lần rút lui này phần lớn đều mang theo gia quyến tùy quân, nếu không mang gia quyến, có lẽ còn có thể tránh hơn thua, mang theo gia quyến phản kháng, hậu quả chính là liên lụy cả gia quyến, cùng nhau bị đẩy vào hố lửa.

Hắn lay động tinh linh trả lời Miêu Nghị: Mọi người lo lắng sẽ bị vương gia tính sổ!

Miêu Nghị nở nụ cười...

Điều kiện thì dễ nói, chỉ cần không quá phận, Miêu Nghị không lý do gì không đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui