Bên kia là hang ổ Ngưu Hữu Đức, nếu Ngưu Hữu Đức kịp thời tháo chạy, sợ là rất khó bắt lại, nhưng nếu Ngưu õ Hữu Đức muốn tháo chạy khẳng định phải phái nhân mã tương ứng chặn đánh truy binh, không khả năng để truy binh có cơ hội cắn đuôi, đó chính là cơ hội đánh tàn toàn bộ nhân mã Ngưu Hữu Đức. Chỉ cần tiêu diệt ban bộ nhân mã Ngưu Hữu Đức, cho dù để Ngưu Hữu Đức chạy đến tinh vực chưa biết, chỉ cần bên này phong kín lối vào, liền có thể buông tay đối phó nhân mã mặt ngoài của Ngưu Hữu Đức, cộng thêm tin Ngưu Hữu Đức chiến bại được truyền ra, tất sẽ dao động quan tâm Nam quân, càng thêm có lợi cho đại quân bình định Nam quân, sau này cho dù Ngưu Hữu Đức có thể may mắn nhặt về một mạng, cũng không có khả năng lật thân nữa.
Thanh Chủ lại tiếp tục dặn dò:
- Hoa Nghĩa Thiên bên kia có thể bắt đầu!
Vũ Khúc lĩnh mệnh, tấn tốc truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.
Thanh Chủ lại chỉ hướng Thượng Quan Thanh:
- Thông tri nhân mã bên phía Phật lão đại, có thể đi ra trợ uy, bọn họ ắt phải ép chặt trận cước!
- Tuân mệnh!
Thượng Quan Thanh ứng tiếng, lấy ra tinh linh liên hệ.
Trong Ngưu vương phủ, Miêu Nghị ngồi trong lầu cao, Thanh Nguyệt lách mình mà đến, trực tiếp phi thân lên lầu, chắp tay cấp báo:
- Vương gia, không ngoài sở liệu, đối phương đã động thủ.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, hỏi:
- Bao nhiêu người?
Thanh nguyệt:
- Ước chừng năm ngàn vạn người sau khi xông mở quan phòng đang trực tiếp hướng tới nơi này.
Miêu Nghị hờ hững nói:
- Quân cận vệ là sẽ không hàng, đừng tốn sức chiêu hàng làm gì, ta cũng không muốn hàng binh, không lưu ai cả, đuổi tận giết tuyệt, bản vương muốn giết cho bọn họ tâm kinh đảm hàn! Thanh Nguyệt, trận này rất trọng yếu, ắt phải một chiến tỏa tận sĩ khí Thanh Chủ, cũng phải để các thế lực khác nhìn ra, Thanh Chủ chẳng qua như thế, mới có thể khiến bọn họ có lòng tin cùng động thủ theo, minh bạch chưa?
- Mạt tướng minh bạch!
Cân quắc nữ tướng anh khí bừng bừng “ba” một tiếng ôm quyền.
Miêu Nghị phẫy tay:
- Đi đi!
Thanh Nguyệt tấn tốc lách mình mà đi.
- Thông tri Thành Thái Trạch, để hắn đi qua cùng bản vương chiêm ngưỡng thịnh cử lần này!
Miêu Nghị đứng dậy, đi tới cạnh lan can chắp tay mà đứng, khí thế lẫm nhiên, là loại khí thế sắp sửa đối quyết cùng vương gia thiên hạ, mặt không biểu tình quét qua đền đài lầu các trong vương phủ, hờ hững nói:
- Lúc này sợ là thám tử trong vương phủ đều đang coi chừng nơi này, coi chừng bản vương, muốn nhìn bản vương phản ứng thế nào, được, bản vương để bọn họ xem xem! Bản vương muốn xem xem Thanh Chủ biết Thành Thái Trạch xuất hiện bên người bản vương thì sẽ có biểu tình gì?
Dương Khánh ở bên nói:
- Sợ là hối hận không thôi, nhưng đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể điên cuồng chửi rủa, cũng có khả năng sẽ hoà đàm.
- Hoà đàm? Có thể, chỉ cần hắn công cao với thiên hạ, hướng người trong thiên hạ nhận lầm với bản vương, bản vương nguyện ý hóa can qua làm ngọc bạch!
Miêu Nghị nhàn nhạt một tiếng.
Thấy hắn tựa hồ có điểm quá mức tự tin, Dương Khánh thần tình ngưng trọng nói:
- Vương gia, chiến lực cận vệ quân không như bình thường, người người trang bị Phá pháp cung, không thể khinh địch.
Miêu Nghị nghiêng đầu liếc hắn một cái:
- Ngươi nghĩ rằng đương sơ vì sao ta sẽ quyết định động thủ? Không điểm tự tin đã dám làm bừa? Thanh Chủ có Phá pháp cung, chẳng lẽ bản vương không có? Như quả bản vương nói Khúc Hướng Thiên tất bại, người tin hay không?
Dương Khánh nhíu mày, nghĩ thầm số lượng Phá pháp cung trong tay người cho dù tập trung hết lại cũng không nhiều bằng trong tay Khúc Hướng Thiên, hắn không biết Miêu Nghị lấy đâu ra tự tin để nói những lời như thế.
Miêu Nghị đã hờ hững nói:
- Để Hắc Thán tới gặp bản vương.
- Tuân mệnh!
Dương Triệu Thanh ứng tiếng.
Lúc này trong vương phủ nội đã xuất hiện rất nhiều nhân mã giới bị, khắp nơi là giáp sĩ ào ào hành tẩu tuần tra chung quanh, phòng bị có người thừa cơ gây sóng gió.
Chỉ trong chốc lát, Hắc Thán bước nhanh đi tới, hưng phấn chắp tay nói:
- Vương gia, trong vương phủ động tình không nhỏ, không lẽ đã đánh lên? Phải hay không nên đến lượt nhân mã của ta lên trường?
- Nhân mã của ngươi?
Dương Khánh hồ nghi, không biết hắn lấy đâu ra nhân mã, để loại người này thống binh không phải trò đùa ư?
Miêu Nghị xoay người nhìn hắn:
- Nhân mã của ngươi thao luyện đến đâu rồi?
Hắc Thán vỗ vỗ ngực, tự tin nói:
- Không vấn đề! Ngươi chỉ cần để ta thượng trận, Hắc gia ta lập tức giết bọn họ không còn manh giáp.
Miêu Nghị lành lạnh nói:
- Năm trăm triệu cận vệ quân, ngươi xác định mươi vạn nhân mã của ngươi có thể giết cho bọn họ không con mảnh giáp?
- Ách...
Hắc Thán lập tức giống như bị thắt cổ, năm trăm triệu cận vệ quân? Nghĩ nghĩ đều có phần không rét mà run, cười khan nói:
- Đương nhiên còn cần nhân mã của vương gia phối hợp.
Thấy thần tỉnh Miêu Nghị không đúng, lập tức lại yêu yếu sửa lời nói:
- Chúng ta phối hợp với nhân mã của vương gia.
Dương Triệu Thanh đang một bên nhắc nhở nói:
- Hắc huynh, không có nhân mã người ta gì hết, đều là nhân mã của vương gia, hiểu chưa?
- Ách...
Hắc Thán lập tức phản ứng lại, biết mình lại nói bậy, ba bá vả miệng mấy cái, lia lia gật đầu nói:
- Đúng đúng đúng, đều là nhân mã của vương gia, đều là nhân mã của vương gia.
Dương Khánh càng thêm kinh nghi bất định, đại quân chém giết với quy mô lớn như thế, mười vạn nhân mã tính cái rắm, nện vào chiến trường ca bọt bóng cũng không bật lên nỗi, sao tựa hồ vương gia lại có vẻ rất coi trọng, không khỏi hỏi:
- Vương gia, mười vạn nhân mã này là?
Miêu Nghị cười nhạt nói:
- Mấy năm nay bản vương làm ra mười vạn Pha pháp cung lấy Tà Linh châu làm năng lượng giá ngự, trong tình thế không thể nắm giữ chiến cuộc, khả năng tác dụng không lớn, nhưng nếu là có thể ổn định chiến cuộc, mười vạn cây cung này hoàn toàn có thể phát huy ra uy lực không nhỏ!
Dương Khánh kinh kỳ, ta khí linh châu bạo phát ra gia trì đến trong Phá pháp cung có thể khiến cho uy lực Phá pháp cung tăng nhiều, điều này hắn tự nhiên cũng biết, nhưng Phá pháp cung thấp nhất đều là ngũ phẩm pháp bảo, Thái cổ lại định kỳ bị thanh tiêu, nhưng tà linh cấp thấp kia phải tiêu hao bao nhiêu linh châu mới có thể tràn đầy năng lượng cho một cây cung sử dụng? Mười vạn a, vậy phải cần muốn bao nhiêu linh châu? Nếu thật dễ dàng tích được số lượng lớn như vậy, chỉ sợ Thiên Đình đã sớm làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...