- Nhường ra địa bàn?
Đồng khổng trong hai mắt Thanh Chủ đột nhiên khẽ co lại, lời này đá động tới thần kinh mẫn cảm của hắn.
Điều hắn lo lắng nhất chính là các thế lực khác thông đồng cùng một chỗ với Thanh Nguyên Tôn, Hạ Hầu gia, ảnh hưởng từ sự phản bội của Thanh Nguyên Tôn cùng Hạ Hầu Thừa Vũ, thế lực thâm tàng bất lộ của Hạ Hầu gia, lại kéo thêm những Thiên vương tay nắm binh mã đại quyền, những yếu tố này kết hợp cùng một chỗ gây ra hậu quả là không thể tưởng tượng, bởi thế hắn mới một mực cẩn thận không dám trực tiếp trở mặt.
Hiện nay, sự thể tựa hồ đang phát triển theo hướng mà hắn không muốn nhìn thấy nhất!
Mới đầu hắn luôn lo lắng Ngưu Hữu Đức sẽ thông đồng cùng Hạ Hầu gia, vì sao hắn muốn trừ sạch Ngưu Hữu Đức? Chính là vì có húy kị này! Tạm thả chậm không xử lý chuyện nghịch tử tạo phản, phải muốn canh chừng Đằng Phi không tha, trên thực tế chính là vì phòng phạm điều này, một mực đang cảnh giác với Ngưu Hữu Đức!
Tư Mã Vấn Thiên gật đầu nói:
- Nhưng nhân mã khác trong cảnh nội Nam quân tựa hồ không có tính toán chi viện Ti lộ, U Minh đại quân đối mặt Nam quân vốn là ở thế yếu, không ngờ lại dám phân tán binh lực, tứ xứ chia binh xuất kích trong canh nội Tị lộ, một chút cũng không sợ sẽ lọt vào phản kích của Nam quân, Tị lộ cũng không tổ chức một trận ngăn trở nào cho ra hồn!
Thanh Chủ mắt lộ ra hung quang, quanh thân ẩn ẩn phù hiện sát khí, chợt chỉ hướng Thượng Quan Thanh, nói:
- Liên hệ Ngưu Hữu Đức, để hắn lập tức xuất binh, không diệt U Minh đại quân, trẫm liền diệt hắn!
Mấy người yên lặng, biết đã xúc phạm đến giới hạn sau cùng của hắn, đây là phát ra thông điệp cuối cùng, không tiếc toàn diện khai chiến!
- Tuân mệnh!
Thượng Quan Thanh khom người ứng tiếng.
Hạo hãn tinh không, U Minh đại quân một đường cao ca mãnh tiến, liên tục chiếm lấy địa bàn Tị lộ, mà trong lúc khẩn cấp này Dương Khánh lại chạy về Ngưu Vương Tinh.
Lần này hắn có thể nói là không triệu mà về, sau khi nhận được tin chiến thắng tại Thái cổ, lại tịnh chưa lắng lại lo âu trong lòng hắn, bèn tạm thời từ biệt mẹ con Thanh Nguyên Tôn, vội vã chạy về.
Vừa đến vương phi, liền bước nhanh xông thẳng thư phòng.
Miêu Nghị gặp hắn liền cười nói:
- Sao người lại chạy về đây? Không sợ hai mẹ con kia nghĩ nhiều ư?
- Mẹ con bọn họ đã cưỡi hổ khó xuống, không cần phải lo! Ngược lại là vương gia, liệu vương gia có biết mình cũng đã thành thế cưỡi hổ khó xuống?
Dương Khánh trong lòng lo âu, lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức ra mình nói có hơi quá, bèn thuận miệng sửa lời nói:
- Vương gia, vì sao Đằng Phi còn không xuất binh tấn công, có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý?
Câu nói này bỗng chốc điểm trúng sơ hở của Miêu Nghị, khiến Miêu Nghị sa vào trầm mặc.
Dương Khánh âm thầm kêu khổ, xem ra lo lắng của mình đã thành hiện thực, đau lòng nói:
- Vương gia hồ đồ a! Nếu Đằng Phi không xuất binh đúng hẹn, liền kiềm chế không nổi chi cận vệ quân tại cảnh nội Đông quân, một khi thế cục bất lợi với vương gia, Đằng Phi càng sẽ không xuất binh, ngược lại có khả năng đảo hướng Thanh Chủ bên kia. Chỉ cần Thanh Chủ hứa hẹn Đằng Phi, sau khi diệt đi vương gia sẽ nhường cho Đằng Phi chấp chưởng Nam quân, mâu thuẫn giữa Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch tự nhiên liền bị hóa giải, đến lúc đó toàn bộ nhân mã Đông quân ngược lại sẽ rơi vào tay Thanh Chủ, mà chi cận vệ quân bị kiềm chế kia cũng rãnh tay chuyển sang đối phó vương gia. Một khi thế cục trở nên bất lợi vơi vương gia, Thanh Chủ chỉ cần khiến Khấu, Quảng hai vương biết là đổi Đằng Phi thay thế vương gia, không ảnh hưởng lợi ích hai người bọn họ, vỗ an được hai người, hai vương vốn là không nguyên ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, một mực tọa sơn quan hổ đấu, tự nhiên sẽ khoanh tay bàng quan, đến lúc đó vương gia sao ứng đối nổi công kích tư cả thảy cận vệ quân? Càng không cần nói còn có Đông quân Đăng, Thành, hai vương trợ uy, đến lúc đó cho dù vương gia kéo ra nhân mã Luyện Ngục tương trợ lại đã thế nào? Căn bản đồ không được a! Đến lúc đó vương gia tất bại, U Minh phản quân cũng tất bị tiêu diệt, tâm huyết nhiều năm của vương gia phút chốc bị thiêu sạch. Theo thuộc hạ nhìn, Thanh Chủ ra tay rất chuẩn, từ bắt đầu liền lấy năm trăm triệu cận vệ quân nhìn chằm chằm Đằng Phi, tất nhiên sớm đã có tính toán này, trên thực tế nhân mã trong cảnh nội Đông quân chính là vì đối phó vương gia mà chuẩn bị, chỉ là từ đầu đến đuôi vương gia chỉ tránh ở sau màn, không thấy vương gia có y cuốn vào chuyện này, cộng thêm hắn kiêng sợ Hạ Hầu gia có âm mưu nào khác, mới không dám khinh cử vọng động thôi, một khi bức đến Thanh Chú chó cùng rất giậu, hắn tất sẽ ra tay với vương gia! Trước đây thuộc hạ cũng nhìn không thấu ý đồ Thanh Chủ, cho là Thanh Chủ hết cách rồi, mai đến lúc U Minh đại quân thế như chẻ tre, Đằng Phi lại chậm chạp không động tĩnh, thuộc hạ mới ý thức ra Đông quân bên kia đã bị Thanh Chủ ấn chặt, lại suy nghĩ kỹ mới cảnh giác nhận ra, Thanh Chủ sớm đã bất động thanh sắc hạ một nước cờ mà định càn khôn, chỉ cần không xuất hiện cục diện mà hắn thực không cách nào ứng đối, như vậy từ vừa bắt đầu liền đã chú định, chỉ cần vương gia dám nhảy ra, liền tất sẽ thua trong tay hắn! Nhìn lại Cực lạc giới bên kia, vì sao đến nay hắn vẫn không để Cực lạc giới tăng binh tham dự? Đồng dạng nói rõ thế cục trước mắt còn chưa thoát ly tâm khống chế, hắn một mực đang tính quan kỳ biến! Vương gia, trải qua chuyện này, có thể thấy không thể xem nhe Thanh Chủ, cao cao tại thượng hùng quan thiên hạ nhiều năm, miệng ngậm nhật nguyệt càn khôn, khí thôn thiên hạ, là chân chính đại trị gia ngu a! Ai ma tương nhầm dễ tính kế hắn, tất phải tự nuốt quả đắng! Đương nhiên, trong tay vương gia còn có quân bai tây là Hạ Hầu gia, nhưng nếu thật đánh tới bước kia, một khi vương gia thật bị bức đến sơn cùng thủy tận, vương gia cảm thấy la bai tây Hạ Hầu gia còn có thể phát huy bao nhiêu uy lực?
Một phen trường thiên đại luận, nghe mà khiến Miêu Nghị thiếu chút ứa mồ hôi lạnh, thì ra trong mắt Thanh chủ mình sớm đã thành thịt cá trên thớt mà còn không hay.
Lúc này hắn mới biết trước kia không nhìn khuyên nhủ nhất ý cố hành (khăng khăng cố chấp) thực sự mạo hiểm đến mức nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...