Tình hình bên phía Thiên ông phủ đã tới bên này, Tào Mãn và đám yếu viện Hạ Hầu gia đã tan biến, không biết đi nơi nào, động tác này khiến Thanh Chủ rất là lo lắng, hiện tại điều khiến Thanh Chủ lo lắng nhất chính là những thế lực địa phương kia cấu kết cùng một chỗ với Hạ Hầu gia, đã phái người phân phó tơi các nơi tiến hành vỗ an đám Thiên vương kia, đồng thời phái người tiếp xúc cùng các nguyên soái mà tinh quân dưới trướng đám Thiên vương, hi vọng những người này trợ giúp khuyên nhủ là một chuyện, đồng thời cũng là muốn ly gián, khiến các Thiên vương sinh tâm nghi ngờ, không dám tùy tiện dụng binh.
Bây giờ hắn mới hơi hoài niệm về Hạ Hầu Thác, người mà trước kia một mực mong chết sớm cho rãnh nợ.
Lúc Hạ Hầu Thác còn tại thế, mục đích của ông ta cũng tương tự như hắn, đều muốn duy trì sự bình hành giữa các thế lực trong thiên hạ, mà tuyệt sẽ không dễ dàng đánh vỡ cân bằng. Sau khi Tào Mãn lên đại khiến người sờ không rõ đầu mối, thật sự không ai nghĩ thông đến cũng Tào Mãn đang nghĩ cái gì, Hạ Hầu gia cũng là đối tượng đã giành được lợi ích, đánh vỡ sự cân bằng này đối với Hạ Hầu gia hoặc đối với Tào Mãn lại có lợi ích gì? Chẳng lẽ Tào Mãn khác với Hạ Hầu Thác, tưởng chấm mút ghế chí tôn này ư?
Cho dù như thế, hắn tịnh không tỏ ra kém thế, Đông quân bên kia, cận vệ quân chẳng những không bởi chuyện U Minh làm phản mà chuyển đi, ngược lại số lượng nhân mã dần được gia tăng, đã hình thành ưu thế tuyệt đối với Đằng Phi, liên hợp Thành Thái Trạch hình thành kiềm chế với mấy thế lực lớn tại địa vực Đông quân, như thể chỉ cần có người dám khinh cử vọng động, lập tức giải quyết Đằng Phi, suy yếu thế liên hợp của mấy vị Thiên vương.
Điều này tạo ra áp lực rất lớn cho mấy phương thế lực, đặc biệt là Đằng Phi đứng ở tuyến đầu, âm thầm kêu khổ không thôi, không ngờ rằng Thanh Chủ lại đặt chuyện U Minh làm phản tại thứ yếu, mục tiêu đã kích hàng đầu lại rơi đến trên người mình. Hiện tại hắn mới hối hận không thôi, hối hận đừng nên nhảy ra làm chim đầu đàn, giờ lại rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống. Mà các phương thế lực tuy cũng không bỏ mặc, đều đang cố ý kéo dài nhân mã cận vệ quân tập kết, nhưng chỉ là tìm cớ kéo dài, nhìn qua có vẻ không giống như muốn cùng hắn trở mặt với Thanh Chủ.
Cực lạc giới bên kia đã tập kết năm trăm triệu viện binh, Ở một khi bên này có cần kíp, sẽ lập tức đuổi tới chi viện Thiên cung.
Nghe xong bẩm báo, Thanh Chủ hỏi:
- Khúc Trường Thiên đã vào vị trí chưa?
Vũ Khúc nói:
- Đã tự thân tọa trấn bên chỗ Thành Thái Trạch, làm tốt chuẩn bị tự thân chỉ huy tấn công Đằng Phi. Ngược lại là phía Hoa Nghĩa Thiên, Ngưu Hữu Đức cố ý lấy Yêu Tăng Nam Ba làm cớ kiểm tra, tốc độ tập kết nhân mã rất chậm chạp, trong thời gian ngắn tưởng muốn tấn công U Minh đại quân sợ là không dễ dàng.
Thanh Chủ nheo mắt lại, giữa khe hở lấp lánh lãnh quang, không biết đang suy tư điều gì.
Tư Mã Vấn Thiên ngồi bên dưới đột nhiên thu lại tinh linh trong tay, bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Ngưu Hữu Đức ly khai Ngưu Vương Tinh.
Thanh Chủ đột nhiên nhìn sang:
- Chuyện rốt cuộc là thế nào?
Mấy người khác đều lộ ra thần thái quân chủ.
Tư Mã Vấn Thiên nói:
- Căn cứ phương hướng bố trí nhân mã tại trạm xuất hành, hẳn là Ngưu Hưu Đức muốn tới Thái cổ tử địa.
Thanh Chủ lông mày hơi nhíu:
- Đúng lúc này lại đi Thái cổ tử địa, hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ phát hiện bên trong có mai phục?
Mai phục? Vũ Khúc sửng sốt, hắn còn không biết việc này, hỏi:
- Thái cổ có mai phục ư? Hắn nhìn trái nhìn phải, không người tra lại vấn đề này.
Cao Quán có vẻ cũng không biết chuyện, lại nhàn nhạt tới một câu:
- Chẳng lẽ bệ hạ mai phục nhân mã trong Thái cổ, chuẩn bị thích sát Ngưu Hữu Đức?
Cũng không người hồi đáp, không phủ nhận cũng tức là thừa nhận, Vũ Khúc đã minh bạch, cau mày.
Tư Mã Vấn Thiên vội ho một tiếng:
- Theo lý thuyết hắn không phát hiện được mới đúng, nhân mã mai phục được khống quan nghiêm mật, không có khả năng tiết lộ tin tức với bên ngoài.
Thanh Chủ:
- Vậy ngươi thử giải thích tại sao đúng vào lúc này Ngưu Hữu Đức lại chạy tới Thái cổ? Chẳng lẽ đúng thời điểm này hắn lại chạy tới Thái cổ tu luyện?
Tư Mã Vấn Thiên ngập ngừng nói:
- Liệu có phải là vì chuyện nào đó mà phải lâm thời tới đó một chuyến, chu kỳ thực tình chưa phát hiện, khả năng này hoàn toàn tồn tại, nếu là như thế... Bệ hạ, có còn động thủ không?
Thanh Chủ suy tư hồi lâu, dần dần mặt lộ vẻ hung dữ, nói:
- Nếu thật là như thế, vậy chính là cơ hội phá trừ thế giằng co trước mắt, giết! Ngưu Hữu Đức vừa chết, Nam quân đại loạn, để ta xem nghịch tử kia định chạy hướng Tuy nhiên mục tiêu trọng điểm đả kích của hắn tạm thời đặt tại trên người Đằng Phi, nhưng chuyện hắn muốn giải quyết nhất vẫn là thanh lý môn hộ, con trai mưu phản, người làm lão tử như hắn lại không cách nào dẹp yên mới thật sự là chuyện đang cười.
Thượng Quan Thanh mạo muội hỏi một câu:
- Nếu là thật bị phát hiện thì sao?
Trong điện sa vào an tĩnh, Thanh Chủ từ từ nói:
- Vậy thì để bọn họ triệt đi trước, triệt vào sâu trong Thái cổ, Thái cổ lớn như vậy, phi hành lại không tiện, tránh đi sẽ không dễ dàng bị tìm đến.
Mọi người không khói lườm hắn một cái, nếu không thể giải quyết được Ngưu Hữu Đức để Nam quân đại loạn, vậy lại không thể để đằng chuôi rơi vào tay đối phương đến nỗi hai bên trở mặt, bức cho Ngưu Hữu Đức suất lĩnh Nam quân đảo hướng Hạ Hầu gia cùng Thanh Nguyên Tôn, khi đo cục diện lập tức sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Việc này Vũ Khúc cùng Cao Quán đều không lên tiếng, chỉ ngồi yên nghe ba người kia nghị luận...
Thái cổ tử địa, trong một nơi sơn động, Hắc Thán ngồi trên cao, kỳ thực cũng không giống ngồi, mà nghiêng người tựa ở trên ghế đá, nghe đám Tà linh trong động tan dọc, miệng vui cười ha ha mãi không không khép lại được.
Một tên cao gầy bước nhanh tiến vào trong động, đi tới dưới người Hắc Thán chắp tay nói:
- Hắc gia anh minh thần võ, không ngoài Hắc gia dự liệu, đám người đó quả nhiên lại xuất hiện, đang tránh tại đại trận phong hộ mai phục dưới đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...