Hai phu phụ vội nói không dám. Song song mời Hạ Hầu Thừa Vũ vào trong ngồi, Vân Tri Thu tự thân dâng lên nước trà. Hạ Hầu Thừa Vũ thừa cơ bắt lấy cổ tay Vân Tri Thu, một chiếc trừ vật trạc nhét vào trong tay Vân Tri Thu, nói:
- Tới quá, tùy ý, cũng không kịp chuẩn bị lễ vật gì, một điểm tâm ý nho nhỏ. Tri Thu nhìn xem co ưa thích hay không.
Đây cũng tính là lần đầu tiên nàng tự thân tặng lễ, bình thường đều là thưởng tứ, hơn nữa lễ vật lần này thật là ha xuống huyết bản, tuy không so được với tài nguyên khổng lồ Miêu Nghị đề cung cho Thanh Nguyên Tôn, nhưng tuyệt đối được tính là lễ trọng, trong đó có không ít vật quy hiểm mang đến từ Thiên cung, đều là tài sản riêng của nàng, vì thành sự, lần này phải cắn răng lấy ra không ít.
Vân Tri Thu xem qua, cuống cuồng chối từ nói:
- Lễ này quá nặng, ta thực không dám thu.
- So νới quan chiếu của Vương gia với điện hạ, cái này đa tình là gì, chẳng lẽ muội muội xem thường bản cung?
Hạ Hầu Thừa Vũ một mặt kinh ngạc hỏi lại. Hai người hơi chối từ một lúc, cuối cùng lễ vật vẫn bị nhét cho Vân Tri Thu, Vân Tri Thu chi đành cúi đầu cảm ta.
Hai bên khách sáo một phen, lại nói về chính đề, Hạ Hầu Thừa Vũ tự nhiên hướng Miêu Nghị phát ra cầu trợ. Loại chuyên này Miêu Nghị nào có thể dễ dàng đáp ứng, đây chính là mượn một đao địa bàn ai trên tay hắn tất cả chỉ có ba đao, đáp ứng quá nhanh rất dễ khiến đối phương sinh nghi.
Hạ Hầu Thừa Vũ tự nhiên là khổ khổ cầu khẩn, tính là triệt để buông xuống giá đỡ, về cơ bản cả mặt mũi đều không muốn. Chuyện thế này nàng chỉ từng dùng qua trên người Thanh Chủ cùng gia chủ Hạ Hầu gia, những người khác còn không có tư cách kia, Miêu Nghị tính là người thứ bạ được hưởng thụ đãi ngộ bị thiên hầu hạ mình cầu khẩn này.
Cho dù Hạ Hầu Thừa Vũ đã hoàn toàn làm theo những gì Dương Khánh dặn dò, nhưng Miêu Nghị vẫn không long miệng, hơi trầm ngâm một hồi, mới nói:
- Việc này không như bình thường, còn mong nương nương dung bản Vương suy nghĩ một thời gian.
Nói xong đứng dậy chắp tay cáo từ, nhân tiện gọi Dương Khánh cùng đi theo.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, trong mắt Hạ Hầu Thừa Vũ chớp qua một tia oán độc, đường đường thiên hậu như ta đã hạ mình cầu khẩn ngươi đến thế... Món nợ này bản cung tạm thời nhận lấy, nếu có ngày sau, kỳ sĩ đại nhục lần này tất khiến Ngưu Hữu Đức ngươi đền lại gấp trăm!
Nhưng tình thế so người cường, trong lòng không khoái vẫn phải che dấu đi đổi thành mặt cười trò chuyện với Vân Tri Thu.
Hai người ra khỏi chính sảnh, dạo bước trong tiểu viên, Hạ Hầu Thừa Vũ khen viên cảnh mấy câu, đột nhiên lời nói xoay chuyển:
- Ta cùng muội muội khá là có duyên, hay là ngươi ta kết thành khác họ tỷ muội được không?
- Ách...
Vân Tri Thu ngạc nhiên, chầm chậm quay đầu nhìn nàng, rất là chấn kinh, đối với vị này thật sự kinh là thần tiên, mới làm xong với Dương Khánh, lại chuyển sang làm đến trên đầu ta rồi?
Tựa như phản ứng cua Dương Khánh đương thời, Vân Tri Thu cũng ngơ người nào sợ có vết xe đổ Dương Khánh, nàng cũng không ngờ được Hạ Hầu Thừa Vũ lại giở trò này với mình, mặt trước còn vừa lấy chuyên này trêu đùa Dương Khánh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến lượt mình dính chưởng, đồng dạng khiến nàng trở tay không kịp.
Chẳng qua tâm tình theo đó lại trở nên phức tạp, cũng không biết là có nên đồng tình nữ nhân này hay không, đứng tại góc độ đối phương mà nói, nữ nhân này đích xác cầm không ra tư bản nào khác, chỉ có thân phận thiên hậu còn trị chút giá tiền, nếu không phải thực cầm không ra thư khác, bằng với tính cách cao cao tại thượng của đối phương trước kia, làm sao đến nổi phải liên tiếp dùng trò kết bái này.
Nhìn nhãn thần đầy vẻ mong đợi của Hạ Hầu Thừa Vũ, Vân Tri Thu có điểm xót thay cho nàng, nhưng không thể không thừa nhận, mệnh đối phương không tính quá kém, còn có người gia gia không tệ, trước khi chết nhưng thư khác Hạ Hầu Thác đều buông xuống, chỉ nhơ lấy bảo hộ tôn nữ này một mạng, nếu không tất yếu, Miêu Nghị ứng sẽ không hại tính mạng nàng, sẽ cố gắng thực hiện lơi hứa để nàng chết già.
Vân Tri Thu lại không biết Hạ Hầu Thác không chỉ đề ra yêu cầu này đối với Miêu Nghị, đối với Hạ Hầu Lệnh cũng đề, cũng khiến Vệ Khu đề ra với Tào Mãn, với mỗi người có khả năng tiếp chương đại quyền Hạ Hầu gia đều đề, chính là muốn bảo hộ Hạ Hầu Thừa Vũ chết già, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Nhưng Hạ Hầu Thừa Vũ lại không biết khổ tâm của gia gia, không minh bạch đương sơ vì sao gia gia lặp đi lặp lại nói cho nàng, chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, nàng liền không có việc gì, minh xác nói nàng đừng nên làm loạn. Chuyện có thể khiến cho loại người như Hạ Hầu Thác lặp đi lặp lại, ý vị sâu xa nhắc nhở, nàng ngoài miệng đáp ứng, lại không quá để trong lòng, chỉ cần người nào làm ra chút chuyện khiến nàng không cao hứng nàng liền sẽ ghi hận, nếu không đã không sản sinh khúc mắc với Hạ Hầu gia, cũng sẽ không khiến Miêu Nghị bên này dễ dàng đắc sính đến nổi đi tới địa vi hôm nay.
Hạ Hầu Thừa Vũ bị nàng nhìn đến có điểm chột dạ, nghĩ thầm, chẳng lẽ chuyện kết bái cùng Dương Khánh đã bị nữ nhân này biết được? Không phải Dương Khánh đã nói tạm thời đừng nên tiết lộ ư? Bèn thử hỏi một câu:
- Chẳng lẽ muội muội không nguyện ý?
Vân Tri Thu phản ứng cũng khá là nhanh, sững sờ hỏi:
- Nương nương nói cái gì, chẳng lẽ ta nghe nhầm rồi sao?
Trong chủ trạch,. Miêu Nghị cùng Dương Khánh bồi hồi trên lầu các.
Tránh không được nhắc tới Hạ Hầu Thừa Vũ, Dương Khánh khẽ thở dài một tiếng:
- Nữ nhân này a, thật khiến ta đều không đành lòng thương hại nàng.
Miêu Nghị nhàn nhạt một tiếng:
- Ngươi muốn giúp nàng nói chuyện?
Dương Khánh:
- Uy hiếp thực sự với nàng không phải vương gia, mà là chính bản thân nàng, năng lực không tương xứng với dã tâm cường liệt, chỉ có thể làm hại chính mình, loại thân phận như nàng, tương lai nếu không bỏ xuống, ai cũng không giúp được, tự cầu đa phúc thôi!
Miêu Nghị ha ha khẽ cười, biết hắn bị chuyện kết bái làm cho tâm tinh quấn quýt.
Hai người dạo bước phân tích tình hình gần đây một lúc, không lâu sau Vân Tri Thu tìm tới, vừa gặp mặt liền vỗ lên trán thở vắn than dài nói:
- Ta tính là phục nàng, cường hành lôi kéo ta kết bái, chỉ chớp mắt ta đã thành muội muội của nàng rồi.
Miêu Nghị cùng Dương Khánh đồng thời sửng sốt, Dương Khánh bất giác gãi gãi cằm. Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Đã kết bái?
Vân Tri Thu nguýt một cái:
- Nàng lôi kéo không tha, ta cũng không tiện cự tuyệt, sợ khiến nàng nhìn ra Dương Khánh đã nói chuyện bọn họ kết bái cho chúng ta, ta lo lắng nàng dò xét, không đáp ứng thì biết làm sao, kế hoạch của ngươi không thể để xảy ra sơ xuất.
- Ha ha!
Miêu Nghị nhìn nhìn Vân Tri Thu, lại nhìn nhìn Dương Khánh, không nhịn được cười.
Vân Tri Thu cười lạnh nói:
- Rất buồn cười sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, ngươi đã thành muội phu của người ta?
Miêu Nghị thần tình cứng đờ, cười không đi ra, hắn lấy Tần Vi Vi, Vân Tri Thu là phu nhân của hắn. Hạ Hầu Thừa Vũ cùng Dương Khánh kết bái, lại cùng Vân Tri Thu kết bái, quan hệ này biết tính thế nào.
Ba người ngươi xem ta, ta xem ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...