Vô duyên vô cớ được thêm một tỷ tỷ cùng một ngoại sanh, cảm giác này đối với Dương Khánh mà nói rất khó để hình dung, chẳng qua trách nhiệm nên có còn là phải làm, đã nói sẽ tới tìm Ngưu Hữu Đức mượn một đao địa bàn. Dương Khánh vốn không tiện lộ diện, nhưng Hạ Hầu Thừa Vũ chưa trải qua chuyện lớn như này, tâm lý không chắc, muốn lôi kéo “đệ đệ” cùng đi giúp đỡ, thịnh tình khó chối. Dương Khánh đành chịu, chỉ phải theo nàng.
Bên này vừa xuất phát, Miêu Nghị bên kia liền đã nhận được tin tức để làm chuẩn bị hoàn toàn không gióng trống khua chiêng, bí mật tiến hành an bài.
Kỳ thực vốn không cần thiết phải làm thế này, nhưng diễn trò phải diễn cho hết, vẫn phải để Hạ Hậu Thừa Vũ tới cầu một lần mới được.
Trước kia không quản là Hạ Hầu Thừa Vũ tới đâu, nơi đó đều tiền hô hậu ứng hộ vệ như rừng, phong quang vô cùng, lần này lại khe khẽ đi tới Ngưu Vương Tinh, khe khẽ tiến vào Thiên vương phủ. Vẫn là tiểu viên Miêu Nghị hội kiến Đằng Phi trước kia, Hạ Hầu Thừa Vũ cải trang mà đến cũng tương tự như Đằng Phi lúc trước, việc đầu tiên cần làm chính là tiến vào một gian phòng nhỏ khôi phục trang dung.
Chính sảnh, Dương Khánh gặp lại phu phu Miêu Nghị, chắp tay kiến lễ.
Miêu Nghị cười nói:
- Làm sao ngươi lại kết bái cùng nữ nhân kia? Tỷ tỷ này của ngươi không phải kẻ lòng dạ rộng rãi gì đâu.
- Trước khi tới đây Dương Khánh đã báo trước chuyện này cho phu phụ hai ngươi.
- Ai! Há chỉ là có thêm một tỷ tỷ, còn nhiều thêm một ngoại sanh...
Dương Khánh thở vắn than dài kể lại ngọn nguồn sự tình, nói mình cũng hoàn toàn bất ngờ khi Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên giở thủ đoạn này, bản thân trở tay không kịp, trong loại tình huống đó nếu là mình cự tuyệt, sợ rằng hai mẫu tử kia sẽ nghĩ nhiều.
Được nghe toàn bộ quá trình, Miêu Nghị không khỏi bi chọc vui, Vân Tri Thu che miệng phốc phốc nén cười, cười đến cúi gập cả người. Vừa cười vừa hổn hển nói:
- Ta chỉ biết nàng tại Thiên cung tâm ngoan thủ lạt, không biết bao nhiêu cung phi cùng cung nữ vô tội bị nàng giày vò tàn nhẫn mà chết, không ngờ còn có một mặt ôn tình như thế.
Dương Khánh dở khóc dở cười. Miêu Nghị ha ha nói:
- Nàng chưa từng trải nghiệm qua chuyện này, ngươi còn nên đi cùng, bằng không tâm lý nàng cũng không yên tâm.
- Tuân mệnh!
Dương Khánh thông báo qua tình hình liền chắp tay lui xuống.
Cọt kẹt mở cửa mà ra, nhìn thấy Dương Khánh đang chờ đợi bên ngoài, Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ thở phào một hơi, có hơi căng thẳng.
Lần này không như trước kia, thực sự là tới cầu người mà đến. Dưới kiến nghị của Dương Khánh, thi nữ thiếp thân như Nga Mi đều không mang theo một ai, thị vệ cũng không mang theo nốt, bơi lo lắng không đáng tin, phòng ngừa để lộ tin tức cơ hồ chỉ một thân một mình độc thân đến đây, nếu như Ngưu Hữu Đức có ý đồ gì với chính mình, vậy nàng thật sự kêu trời kêu đất cũng vô dụng, hiện tại Dương Khánh là chỗ dựa duy nhất của nàng.
Từ lúc nàng bắt đầu gả vào Thiên cung, cơ hồ chưa từng một mình hành sự như vậy, cũng không quen với phong cách làm việc này, nhưng vì đại nghiệp, nàng chỉ có thể cắn răng đi làm.
Dương Khánh đánh giá trên dưới Hạ Hầu Thừa Vũ một lúc, trong lòng bao nhiêu có phần cảm khái, cũng tính là ủy khuất nữ nhân này, cho dù đã khôi phục trang dung, nhưng trang phục thiên hầu khi thể lăng người ngạo nghễ chúng sinh đều bị dỡ xuống, đổi thành một quý phu nhân đơn giản, rốt cuộc cầu người thì phải có bộ dạng cầu người cho thích hợp.
Chẳng qua nói đi thì phải nói lai, ở trong mắt Dương Khánh, Hạ Hầu Thừa Vũ trang điểm đơn giản ngược lại càng có vẻ dễ nhìn hơn bộ dạng vướng víu trước đây, Hạ Hầu Thừa Vũ vốn không phải mỹ nữ, phong cách ăn mặc của thiên hậu đối với Hạ Hầu Thừa Vũ mà nói không khác vẽ rắn thêm chân, bỏ đi long trang, dáng người nhìn cũng không sai, ngực phong mông vễnh, phong du đẩy đà, da non thịt mềm, trong đám nữ nhi Hạ Hầu gia hẳn được tính là tư sắc thượng thừa, chỉ là nét mặt hơi kém một chút.
Rốt cuộc, năm đó Hạ Hầu gia gả nữ, cũng không thể thái quá ác tâm Thanh Chủ, về mặt tư sắc phải chọn một người hơi chút dễ nhìn một cái, ngươi cũng không thể chọn một người mà khiến Thanh Chủ vừa nhìn đã buồn nôn, cả gặp mặt đều không dám a, thiên hậu mà, bao nhiêu phải có bộ dáng của thiên hậu chứ.
- Nương nương! Vương gia cùng vương phi đang cung hầu đại giá của ngài!
Dương Khánh khẽ khom người nhắc nhở một tiếng, cũng vì muốn xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ, hắn kiến nghị Hạ Hầu Thừa Vũ không để Miêu Nghị biết quan hệ kết bái giữa hai người.
Hạ Hầu Thừa Vũ khẽ gật đầu, có vẻ thấp thỏm hỏi:
- Tiên sinh, liệu sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?
Dương Khánh:
- Nếu thật có biến cố, vậy cũng không biện pháp, ở chỗ này ngay trước mặt vương gia, ta phải nói chuyện trên lập trường của vương gia, không tiện nhắc nhở ngươi cái gì, chẳng qua chỉ cần nương nương nhớ được lời ta dặn dò trước khi tới đây, cẩn thận ứng biến một hồi, vấn đề hẳn nên không lớn... Nương nương, lần này ngài là tới cầu người, thái độ phải thu liễm một chút, vương gia là quyền thần tay nắm binh mã đại quyền, lại là người chỉ ăn mềm không ăn cứng...
- Hiểu rồi, cái này ta tự nhiên minh bạch, sẽ không làm hư chuyện của chính mình đâu.
Hạ Hầu Thừa Vũ gật đầu.
- Mời đi theo ta.
Dương Khánh vươn tay làm tư thế mời ở bên cạnh đi trước dẫn đường.
Người không liên quan trong tiểu viên sớm đã bị đuổi đi, không cần lo ngại có người phát hiện thiên hậu tới nơi này, một đường đi tới ngoài chính sảnh, phu phụ Miêu Nghị trông thấy đối phương lập tức bước nhanh lên trước song song chắp tay bái kiến:
- Bái kiến thiên hậu nương nương!
Hạ Hầu Thừa Vũ vội vươn tay đỡ nhẹ:
- Lần này bản cung tới đây là lấy thân phận bằng hữu đến chơi, vương gia, vương phi không cần đa lễ, coi bản cung thành khách nhân bình thường là được rồi.
Tư thái này phải nói là ha thấp đến mức trước đó chưa từng có, với người dám tát Chiến Như Ý đến gần chết, ngay cả mặt mũi Thanh Chủ đều không cấp, phải hạ mình như thế thật sự rất khó được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...