Dương Khánh khoát tay nói:
- Không phải! Thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi mà tới. Thiên hạ nhốn gây chuyện đều là vì lợi mà đi! Nhóm nhân mã này lâu trú tại U Minh, vi trí trong U Minh phủ tổng đốc chỉ có ngần ấy, không ít người sau khi thực lực đề thăng lại không nhìn được cơ hội ra mặt, trong lòng há có thể không oán ngôn? Lúc những người này ở trong cận vệ quân, bệ hạ còn có thể cài cắm bọn họ vào tư quân, tiêu hao dần trong quá trình tranh quyền đoạt lợi với tư quân, ở chỗ này lai không làm thể được, người ở mặt trên động không nổi, người ở mặt dưới cũng động không xong, nhiều năm như vậy tích ứ lại, còn có thể giữ được mấy phần khí khái cận vệ quân?
Hai mẫu tử nghe mà ngấm ngầm tâm kinh, khó trách bệ hạ trước giờ luôn vui vẻ cài cắm nhân mã cận vệ quân vào trong tư quân, trước kia còn tưởng là bệ hạ muốn mượn điều này xâm thực tư quân, hôm nay mới tâm kinh lĩnh ngộ, thì ra bệ hạ làm thế là để tiêu hao lớp trên, lấy chỗ cho người lớp dưới ngoi lên, lấy đó để bảo trì lương tính tuần hoàn, thực là ngoan độc vô cùng!
Thanh Nguyên Tôn kình nghi bất định nói:
- Bệ hạ hoàn toàn có năng lực đem người trong U Minh đại quân cũng cài cắm tiến tư quân.
Dương Khánh coi chừng hắn từ từ nói:
- Bệ hạ có ý đề thăng thực lực U Minh đại quân, ý đồ đã tạo U Minh đại quân thành một thanh đao nhọn, một khi cơ hội thành thục, tất là một đao đâm vào tim bụng Nam quân, nhằm phân cắt thế lực Nam quân! Sau một trận đại chiến, tự nhiên cũng coi như một lần tiêu hao!
Hai mẫu tử lần nữa tâm kinh, thì ra U Minh đại quân sớm muộn phải trở thành tiêu hao phẩm trong tay bệ hạ, càng khiến mẫu tử thấp thỏm chính là, thu đoạn một bộ tiếp một bộ này của Thanh Chủ, mẫu tư bọn họ lại hồn nhiên không biết, hôm nay được người chỉ điểm mới dần hiểu ra, thầm cảm trước kia bản thân thái quá ngu muội.
Cũng bởi thế, trong ánh mắt hai mẫu tử nhìn hướng Dương Khánh chớp qua một tia cuồng nhiệt, đây chính là đại hiền mà bọn họ khuyết thiếu a!
Dương Khánh tiếp tục nói:
- Thử hỏi vơi tình hình hiện nay của U Minh đại quân, nếu nương nương cùng điện hạ thuyết phục được vương gia, để vương gia nhường ra một đạo địa bàn cho U Minh đại quân, có lợi ích phân hưởng cự đai như thế, tương lĩnh dưới tay điện hạ sao có thể không hớn hở như điên, nương nương lai vén bức màn che, to rõ được Hạ Hầu gia ủng hộ để trấn an bon họ, bọn họ đâu thể không hiệu trung với điện hạ? Tái kết hợp với sự ủng hộ của Hạ Hầu gia, binh quyền U Minh đại quân tự nhiên sẽ được điện hạ khống chế trong tay, bệ hạ muốn đoạt cũng đoạt không nổi!
Hai mẫu tử nghe mà tâm tư nóng đông không thôi. Nhưng hai người cũng không phải thuần kẻ ngu, Hạ Hầu Thừa Vũ hồ nghi nói:
- Trên tay Ngưu vương gia có ba đao địa bàn, phải nhường ra một đao địa bàn cho U Minh đại quân. Ngưu vương gia há sẽ đáp ứng?
Dương Khánh cười nói:
- Cái này thì phải xem nương nương cùng điện hạ thuyết phục vương gia thế nào, có vay có trả mà tự nhiên mượn cung không khó!
Hạ Hầu Thừa Vũ cấp thiết nói:
- Bản cung ngu muội, có vay có trả là sao? Nguyện nghe tiên sinh cao kiến giải hoặc.
Dương Khánh hờ hững nói:
- Mượn địa bàn Vương gia chứ không phải muốn chiếm địa bàn của Vương gia, mượn địa bàn mục đích là để khống chế U Minh đại quân, địa bàn trước tiên có thể mượn dùng, đợi đến tướng lĩnh dưới tay điện hạ kháng cự thiên chỉ chạy tơi địa bàn vương gia nhậm chức, chính là nói rõ muốn đối đầu cùng bệ hạ, bọn họ liền không có đường lui, đến lúc đó bệ hạ tất nhiên tức giận, dưới áp lực của bệ hạ cộng thêm áp lực từ phía vương gia, những tướng lĩnh kia không thể không phun ra địa bàn đã ăn vào trong miệng, cùng theo điện hạ ngoan ngoãn lui về U Minh chi địa. Thử hỏi, bọn họ đứt đường lui bên phía bệ hạ, sau khi lui về U Minh trừ hiệu trung với điện hạ thì còn đường khác để đi ư? Chỉ cần trình bày rõ ràng đạo lý này với vương gia, vương gia tự nhiên cũng muốn giải quyết nổi lo về sau này, một đao địa bàn muốn mượn hẳn nên không khó! Sau đó vương gia cũng không khả năng trơ mắt nhìn bệ hạ trừ sạch mẫu tư nương nương, nâng đỡ Chiến Như Ý thượng vị, chỉ cần điện hạ tỏ rõ thành ý kết minh cùng vương gia, đến lúc đó Nam quân chính là bình chương tuyến đầu cho U Minh đại quân, mà điện hạ, chỗ đặt chân cùng binh quyền đều ở trong tay, mục đích cũng đạt tới, có tính toán lâu dài gì đều có thể lấy đây làm cơ sở, nếu không có cơ sở này, thì khác gì bèo nổi trên sông, không chỗ dựa vào!
Thanh Nguyên Tôn tâm đầu chấn động, hưng phấn đến mức miệng khô lưỡi ráo.
Hạ Hầu Thừa Vũ hai mắt chớp hiện dị thải, nhân thần nhìn hướng Dương Khánh tràn đầy cuồng nhiệt, lại không tiếc thân phận đường đường thiên hậu, cúi người thật sâu với Dương Khánh:
- Tiên sinh quả nhiên diệu kế, tạ tiên sinh diệu kế dạy ta!
Thanh Nguyên Tôn cũng vội vàng cúi người ta theo.
Đối với hai mẫu tử này mà nói, chưa từng kiến thức qua loại thủ đoạn cao minh bày mưu lập kế như thế, quả thực không bội phục không được!
Trước kia, chưa từng có ai bày ra loại kiến thức này đối với mẫu tử hai người, mưu kế cao siêu phiên vân phúc vũ như thể trước giờ quả thực cả nghĩ đều chưa dám nghĩ, cũng bởi bên người chưa bao giờ có năng nhân như thế, căn bản không tiếp xúc qua, một mực như là khôi lỗi mặc người định đoạt.
Lúc này, hai người mẫu tử thật sự tin tưởng. Ngưu Hữu Đức được nhờ quân sư như vậy tương trợ, khó trách có thể từ một thất phi chỉ biết kêu đánh kêu giết lại khoái tốc quật khởi đến mức vặn ngã Hạo Đức Phương, trở thành Thiên vương chưởng lệnh Nam quân như bây giờ!
Hai mẫu tử tự tin bản thân mạnh hơn Ngưu Hữu Đức năm đó không biết bao nhiêu lần. Ngưu Hữu Đức có thể làm được bọn họ dựa vào cái gì lai làm không được? Sai biệt chỉ là bên người khuyết thiếu năng nhân có thể dùng mà thôi!
- Không dám không dám!
Dương Khánh cuống cuồng tránh ra, bộ dạng không dám nhận đại lễ như thế.
Chẳng qua Thanh Nguyên Tôn sau khi cúc cung hành lễ, lại còn có nghi ngờ, hỏi:
- Kế này của tiên sinh là ý từ vương gia?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...