Thấy nàng đến chết vẫn bảo vệ nam nhân kia, không chiu mở miệng, dám ở trước mặt nàng làm bộ tình chàng ý thiếp, Hạ Hầu Thừa Vũ phần nộ đến mức muốn trực tiếp giết nàng, nhưng lại không nghĩ để Chiến Như Ý chết quá dễ dàng, ba, lại một cái bạt tai, phẫn nộ quát:
- Tiện nhân, quỳ xuống!
Vạt áo trắng như tuyết nhuộm dần màu máu tươi, Chiến Như Ý lặng lẽ, chầm chậm quỳ xuống, quỳ ngay trước mặt nàng.
- Ô...ô...
Ngân Sương, Bạch Tuyết ở một bên nức nở khóc lóc, lại bị người của Hạ Hầu Thừa Vũ dùng cước giẫm xuống trên mặt đất.
Bá! Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên lật tay rút ra một thanh bảo kiếm, một kiếm đâm ra, không chút lưu tình, không chút do dự trực tiếp xỏ xuyên hõm vai Chiến Như Ý, máu tươi trực chảy, kiếm đâm trên người Chiến Như Ý, hung ác nói:
- Tiện nhân, còn không nói, bản cung mổ ngươi!
Thủ tướng đứng một bên bị kiểm gác trên cổ kinh hồn thiếu chút túa đi ra, Chiến Như Ý mà thật chết ở nơi này, hắn không cách nào tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào, chỉ sợ Thanh Chủ khó mà bỏ qua tính mạng hắn, tám chín phần mười đại đội người nơi đây đều bị bồi táng theo Chiến Như Ý.
Thấy Hạ Hầu Thừa Vũ điên cuồng như thế, biết rõ là nữ nhân bệ hạ yêu nhất còn dám động kiếm, thủ tướng ý thức được không thể đợi bệ hạ chạy tới làm chủ nữa, nữ nhân này quả thực đã mất đi lý trí!
Thừa dịp cơ hội Nga Mi mải nhìn bên kia, hắn đột nhiên ra tay, một tay giật lấy kiếm trong tay Nga Mi, gầm lên hạ lệnh nói:
- Cứu người!
Đồng thời một cước đạp trúng bụng Nga Mi, đá văng Nga Mi ra sau, lại một chưởng cách không phách hướng Chiến Như Ý, một cổ chưởng lực hồn hậu đánh trúng Chiến Như Ý, không hổ là lão tướng cận vệ quân kinh nghiệm sa trường lão luyện, nhìn như công kích Chiến Như Ý, kỳ thực lại để một chưởng đánh Chiến Như Ý bay về sau, khiến Chiến Như Ý thoát ly thanh kiếm đang đâm vào bả vai, tùy thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hõm vai Chiến Như Ý máu phun như suối, bay người ra sau, hộ vệ chung quanh cũng đao thương tề ra, đánh lật đám người Hạ Hầu Thừa Vũ, có hai người tấn tốc tiếp lấy Chiến Như Ý, mỗi người giá một cánh tay bay nhanh lùi ra sau.
Thủ tướng cũng ra tay, một chưởng oanh hướng Hạ Hầu Thừa Vũ, mục đích là muốn giúp Chiến Như Ý hóa giải nguy cơ.
Hạ Hầu Thừa Vũ tức giận, không ngờ có người dám ra tay với nàng, đột nhiên vung ra một chưởng.
Oanh! Nháy mắt sơn băng địa liệt thủ tướng tu vị hơi kém một bậc, bị một chưởng của Hạ Hầu Thừa Vũ đánh bay đi ra.
Hạ Hầu Thừa Vũ cũng loạng choạng vài bước, nhưng nàng vẫn chưa định bỏ qua cho Chiến Như Ý, một tay kia thuận thế ném mạnh kiếm ra, muốn lấy tính mang Chiến Như Ý, nhưng một chưởng kia của thủ tướng bao nhiêu đã trùng thu cơ hội cho Chiến Như Ý, người lao tới hộ vệ Chiến Như Ý lùi ra sau lập tức khua múa binh khí đẩy văng kiếm của Hạ Hầu Thừa Vũ. Nhưng tu vi Hạ Hầu Thừa Vũ cũng thật sự bất phàm, một kiểm ném mạnh tới vẫn lật tung mấy người.
Trong rối loạn, người của cận vệ quân xông tới cũng đoạt đi Ngân Sương, Bạch Tuyết.
Hạ Hầu Thừa Vũ không quân Ngân Sương, Bạch Tuyết, chỉ muốn giết Chiến Như Ý, thân hình chợt lóe, xông về hương Chiến Như Ý đang được đám đông hộ vệ, khí thế thực như xem thiên quân vạn mã là vô vật, một mình một người xông quan hãm trận.
- Phá pháp cung!
Tên tướng lĩnh bị đánh bay giận quát một tiếng.
Bá! Đám người hộ về Chiến Như Ý khoái tốc triệt thoái, hàng nhân mã ngăn trở lập tức lộ ra Phá pháp cung, đối chuẩn Hạ Hầu Thừa Vũ cùng đám người theo gót sau lưng Hạ Hầu Thừa Vũ, bức khiến đám người Hạ Hầu Thừa Vũ dừng ở không trung.
- Các ngươi muốn tạo phản ư? Bản cung muốn xem thử ai dám!
Hạ Hầu Thừa Vũ tức đến điên người, khoan nói có kẻ dám ra tay với nàng, không ngờ còn dám dùng nhiều Phá pháp cung như vậy ngắm tới từ lúc ra vào Thiên cung đến giờ, nàng chưa từng rơi vào cảnh ngộ như thế.
- Mạt tướng tử tội! Cũng không tính sống thêm, nương nương dám xông vào một bước thử xem! Chư tướng nghe lệnh, xảy ra chuyện, trách nhiệm một mình ta gánh, kẻ nào thiện xông giết không tha!
Tên thủ tướng bị đánh bay ra sau lại tấn tốc từ trên không bay về lệ quát một tiếng.
Lệnh vừa ra, cân vệ quân tái không cố kỵ, nháy mắt sát khí đằng đằng, sợ đám ngươi Lệ phi kinh hãi không thôi.
Mà lúc này, Chiến Như Ý đã được đám người cướp về trong lãnh cung, đồng thời lại toát ra một nhóm nhân mã cận vệ quân thủ ở ngoài tường cung, toàn bộ mở ra Phá pháp cung nhắm chuẩn bên này, tùy thời xạ giết kẻ nào dám tự tiên xông vào.
- Các ngươi... Các ngươi...
Hạ Hầu Thừa Vũ không chỉ vào nhân mã cận vệ quân, tức giận đến cả người run lên, đối với nàng mà nói, đây là nhục nhã cự đại, cận vệ quân còn có điểm nào coi nàng là thiên hậu, chuyện này một khi truyền ra ngoài khác gì kỳ sĩ đại nhục trên đầu nàng!
Hết thảy nhưng gì xảy ra tại thời này khắc này, ở trong mắt nàng, còn nghiêm trong hơn tất cả khuất nhục trong đời nàng trước đây cộng lại.
Ly cung, Thanh chủ bồi hồi trên lầu các chính đang suy nghĩ chuyện dặn dò Tư Mã Vấn Thiên bố trí nhân thủ, Thái cổ tử địa rốt cuộc nằm trong cảnh nội Nam quân, phối hợp kế hoạch của Phá Quân, bố trí nhân thủ tại địa bàn Ngưu Hữu Đức, không thể không nhiều thêm cẩn thận một chút.
Thượng Quan Thanh tay cầm tinh linh đứng ở một bên, bỗng dựng sắc mặt hơi biến, bước tới đến bên người Thanh Chủ, gấp giọng nói:
- Bệ hạ, tình hình không ổn, thiên hậu nương nương phát hiện Thiên phi nương nương ở mặt sau lãnh cung!
Chiến Như Ý tuy bị phế phẩm cấp, nhưng ngay trước mặt Thanh Chủ hắn vẫn xưng hô Chiến Như Ý là Thiên phi, bởi hắn biết ở trong lòng Thanh Chủ, Chiến Như Ý tịnh chưa bị phế.
Thanh Chủ cả kinh đến nổi lông măng dựng đứng lên, trong chớp mắt đại sự gì đều bị ném sang một bên, đột ngột xoay người, mở miệng liền hỏi:
- Thiên phi như thế nào?
Ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là lo lắng Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ thương hại đến Chiến Như Ý.
Tinh linh trong tay, Thượng Quan Thanh vẫn chưa ngừng, lát sau mới đáp lời.
- Bệ hạ, thiên hậu nương nương động thủ với Thiên phi tình huống vô cùng khẩn cấp!
Thanh Chủ hai mắt trừng trừng gầm lên, chỉ vào Thượng Quan Thanh giận mắng:
- Hộ vệ lãnh cung đầu hết cả?
Thượng Quan Thanh đành chịu nói:
- Mặt ngoài sơn cốc không thuộc về lãnh cung, thiên hậu đột nhiên tạt qua, ai cũng không có quyền lực ngăn trở thiên hầu a!
Thanh Chủ hai tay nắm chặt cổ áo Thượng Quan Thanh:
- Trẫm nói sơn cốc kia thuộc về lãnh cung là thuộc về lãnh cung, truyền pháp chỉ của trẫm, nếu không bảo hộ được Thiên phi, nếu Thiên phi xảy ra chuyện gì ngoài ý, trẫm chặt đầu bọn chúng, nhanh lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...