Thanh Chủ không nói, có điểm buồn bực, cuối cùng toát ra một câu:
- Kệ nàng, ngươi thông tri Phá Quân bên kia.
- Tuân mệnh!
Thượng Quan Thanh ứng tiếng.
Tiếp đó mấy người tiếp tục bàn chính sự.
Đằng vương phủ, bên một vách núi cô lập cạnh rừng cây. Đằng Phi chắp tay mà đứng, thân tình yên lặng.
Đằng Trung từ trong rừng đi ra, khẽ đi tới bên người
hắn, nói:
- Vương gia, không ngoài sở liệu, Hạ Hầu Thừa Vũ căn bản không chịu được kích thích, đã xuất phát.
Đằng Phi hơi có vẻ lo lắng nói:
- Loại thủ pháp này chỉ có thể dùng một lần, một khi khiến Thanh Chủ phát giác ra Hạ Hầu Thừa Vũ muốn làm cái gì, liền sẽ không còn cơ hội lần thứ hai nữa, phía Ngưu Hữu Đức có thể xác nhận hôm nay Chiến Như Ý sẽ ra khỏi lãnh cung?
Đằng Trung:
- Theo như thông báo từ bên kia, sắp tới ngày nào Chiến Như Ý cũng sẽ tới sơn cốc sau lãnh cung.
Đằng Phi khẽ gật đầu, có phần kỳ quái nói:
- Mặt sau lãnh cung giam lỏng Chiến Như Ý được đá tạo một sơn cốc hoàn cảnh ưu mỹ, sao bản vương không nghe nói dù là một điểm tin tức? Nếu Thanh Chủ thật làm ra thư kia cho Chiến Như Ý, thì tin tức tất phải được phong tỏa nghiêm mật, phụ cận khẳng định có cận vệ quân giới bị.
tuyệt không để người ngoài biết chuyện Chiến Như Ý phá hỏng quy củ, tùy ý xuất nhập lãnh cung, nếu không tin tức truyền ra Thanh Chủ cũng không cách nào biện giải, làm sao Ngưu Hữu Đức có thể biết được?
Đằng Trung:
- Liệu có liên quan gì đến Hạ Hầu gia không? Rốt cuộc con đường tin tức cua Hạ Hầu gia không hề tầm thường.
Đằng Phi ngập ngừng nói:
- Chẳng lẽ Hạ Hầu gia biết mà không nói cho Hạ Hầu Thừa Vũ? Ngươi lại liên hệ bên kia xác nhận một cái xác nhận xem Chiến Như Ý có thật xuất hiện hay không, lần này không được thì đợi đến lần sau, khi Chiến Như Ý thực sự xuất hiện lại nói, phải để Lệ phi bên kia khuyên lại Hạ Hầu Thừa Vũ, đừng để Thanh Chủ phát giác được ý đồ của Hạ Hầu Thừa Vũ.
Đằng Trung gật đầu, lấy ra tinh linh.
Ngưu vương phủ, Miêu Nghị đứng trên lầu các, hai tay đặt lên lan can, mặt không biểu tình, hôm nay phía Đằng Phi bên kia muốn động thủ tại Thiên cung hắn tự nhiên là biết, bên này cũng đang đợi tình hình bên đó xảy ra như thế nào.
Nghĩ đến Chiến Như Ý, tâm tư Miêu Nghị hơi miên man, một màn bất kham năm đó vẫn còn ở trong ký ức khó mà phai đi, cảnh nữ nhân kia cầu khẩn, cùng với đại giá do hắn không khống chế được tình tự, nói những lời kia với Doanh Cửu Quang, ảnh hương của sự kiên lần đó không chỉ là hắn hủy đời một nữ nhân, không chỉ là thấy chết không cứu, mà bắt đầu từ ngày đó, hắn từng bước vứt bỏ giá trị quan mình vẫn kiên trì, ảnh hưởng đối với nội tâm hắn cực là sâu xa, đến nay nhớ lại vẫn còn lo lắng không thôi.
Hắn vô ý lại làm ra chuyện thương hại nữ nhân kia, nhưng hắn biết rõ ràng, vì đại nghiệp bản thân, vì lợi ích chính mình, tại tỉ mỉ mật mưu rất có khả năng lần nữa hung hăng tổn thương nữ nhân vô tội kia. Hắn không dám nghĩ tới nữ nhân kia khi biết chân tướng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào.
Dương Triệu Thanh ở một bên lấy ra tinh linh liên hệ, rồi bẩm báo nói:
- Bên kia nói, một khi Thanh Chủ phát giác được ý đồ của Hạ Hầu Thừa Vũ, Hạ Hầu Thừa Vũ sợ là sẽ không còn có cơ hội bắt được hiện trường, hi vọng chúng ta có thể xác nhận hôm nay Chiến Như Ý liệu có xuất hiện trong sơn cốc hay không.
Miêu Nghị thần tình căng chặt, nói:
- Để Vệ Khu hỏi hỏi.
Hạ Hầu Thác tuy chết rồi, nhưng người phát ngôn của Hạ Hầu Thác là Vệ Khu vẫn ở trên tay hắn, toàn bộ Tộc Lão hội còn ở trên tay hắn, hiện nay Hạ Hầu gia tộc vẫn trốn không thoát tầm khống chế của hắn. Thanh Chủ phong tỏa nghiêm mật tình hình trong lãnh cung, bằng con đường tin tức của chính bản thân Miêu Nghị cũng không biết tình hình bên kia, cận vệ quân trông giữ đều là người do Vũ Khúc an bài, hình như trong việc này Thanh Chủ không dám làm phiền Phá Quân, trong những cận vệ quân kia tịnh không có người của Miêu Nghị, nhưng lại có người cua Hạ Hầu gia, đối với tình hình bên lãnh cung Hạ Hầu gia lòng dạ biết rõ lại không lên tiếng mà thôi.
Dương Triệu Thanh tấn tốc làm theo liên hệ, rất nhanh cấp cho hồi phục nói:
- Chiến Như Ý đã lộ diện!
Miêu Nghị gật gật đầu, Dương Triệu Thanh được hắn thụ ý lập tức hồi phục, Đằng Trung xác thiệt tin tức.
Thiên ông phủ, cấm viên, Tào Mãn lặng lẽ thu lại tinh linh trong tay, hiện nay hắn đã là Hạ Hầu mãn, chậm rãi ngẩng đầu nhìn kình thiên đại trụ trước mắt, trong nhãn thần phức tạp mang theo vẻ kiên nhẫn.
Vệ Khu chỉ chuyển đạt ý tứ của phụ thân, nhưng hắn không thể không chấp hành làm theo, thầm chỉ hắn không biết, cũng không nghĩ thông là cuối cùng phụ thân đang muốn làm gì đối với năng lực phụ thân, hắn chưa từng hoài nghi, tựa như gốc đại thụ che trời trước mắt, một mực che chở toàn bộ Hạ Hầu gia tộc, vì Hạ Hầu gia tộc che gió che mưa.
Song hiện tại hắn dần dần cũng nhìn không minh bạch ý đồ của phụ thân, ngược lại nhìn ra phụ thân chỉ là muốn ẩn tàng tại sau màn, tịnh không nghĩ vứt bỏ đại quyền khống chế Hạ Hầu gia, mỗi lần xuất ra ý liệu liền sẽ ra tay can dự một cái hắn vẫn cho rằng phải sớm san trừ Ngưu Hữu Đức, nhưng phụ thân kiên quyết không đồng ý, nói là tự có tính toán, hắn thật không biết đến cùng phụ thân đang nghĩ thế nào, song hắn lại không dám chất nghi! Có đôi lúc hắn cảm thấy bản thân chỉ như khối lỗi, thật là hắn không dám không theo, hắn hiểu rất rõ, một khi khiến phụ thân bất mãn, phụ thể có thể dễ dàng bác đoạt sạch sẽ quyền lực trên tay hắn bây giờ.
Trong lòng hắn không ngừng cáo giới chính mình, nhẫn muốn nhẫn, lão đầu tử tuy là giả chết, nhưng thọ hạn thực sự hẳn cũng không dài, chỉ cần để lão đầu tử màn ý, một khi lão đầu tử mà đi, chính mình sẽ là người thực sự làm chủ Hạ Hầu gia.
- Nương nương! Ngài muốn đi nơi nào?
Trong tinh không, Ha Hầu Thừa Vũ đặt chân tới bên ngoài ngự viên tinh cầu lại tịnh chưa gấp gáp tiến vào, ngược lại phi hành vòng quanh, thu linh chi nhân mã hộ về đi theo không khỏi bước lên hỏi dò một tiếng.
Hạ Hầu Thừa Vũ hờ hững nói:
- Bản cung đi qua tinh cầu nay không biết bao nhiêu lần, lại chưa từng cẩn thận ngắm nghía nó từ ngoài này, làm sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản cung không được làm thế?
- Không dám!
Tên thủ lĩnh hộ vệ lúng túng ứng một tiếng, vội lui về sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...