- Lại gọi ta là sơn chủ ư?
Tần Vi Vi giả bộ không thích.
Bị ánh mắt nàng giả vờ tức giận nhìn chằm chằm, Miêu Nghị cười khan một tiếng, cố gắng thốt ra:
- Tần... Vi Vi.
Hắn vừa gọi tên nàng, trên mặt Tần Vi Vi thoáng qua vẻ khác thường, đưa tay mời dùng trà.
Trong lòng Miêu Nghị bắt đầu mắng lên, con bà nó, lão tử đường đường một đại nam nhân, còn sợ nàng là một nữ nhân sao?! Lão tử chưa từng sợ nàng bao giờ, ở đây chỉ có hai người, nếu xảy ra động thủ cũng không sợ nàng, căng thẳng như vậy làm quái gì?!
Lập tức buông lỏng mình, chuẩn bị binh tới tướng đỡ nước tới đất ngăn, làm bộ ung dung ngồi dựa vào lưng ghế, nâng chung trà lên nhấp một hớp, vắt chéo chân hỏi:
- Tần Vi Vi, tìm ta có chuyện gì?
Tần Vi Vi sửng sốt, đối phương đột nhiên thay đổi như vậy, nàng cũng có hơi không thích ứng:
- Chúng ta có phải là bằng hữu hay không?
Miêu Nghị nghĩ thầm quyền chủ động chuyện này hoàn toàn ở trong tay nàng, ai bảo nàng quan lớn một cấp đè chết người. Nàng nói phải là phải, nói không phải tức là không phải.
Hắn chợt cười nói:
- Lần trước chúng ta đã vỗ tay ước định làm bằng hữu, nàng sẽ không muốn đổi ý chứ?
Tần Vi Vi hỏi ngược lại:
- Nếu là bằng hữu, không có gì thì không thể tìm ngươi sao?
Nữ nhân này quá dối trá, rõ ràng là vì chuyện của Công Tôn Vũ gọi ta tới, còn nói không có chuyện gì! Miêu Nghị thầm mắng một câu, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ:
- Nếu là bằng hữu, có chuyện tìm ta cũng không cần dùng thân phận sơn chủ hạ pháp chỉ ép ta đến đây. Tại sao cứ bắt ta chạy tới đây mãi như vậy, nàng không thể chủ động đến chỗ ta hay sao?
Tần Vi Vi ngược lại rất nghiêm túc trầm ngâm kiểm thảo một lượt, phát hiện đối phương nói không sai, dường như mình có vẻ tự cao một chút, làm bằng hữu không thể như vậy. Thái độ của mình không có vẻ gì là làm bằng hữu, rõ ràng là ỷ vào thân phận thượng cấp lấy thế đè người, vì vậy rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Được, lời của ngươi ta ghi nhớ, sau này ta sẽ chủ động đi tìm ngươi.
Ặc... Miêu Nghị trong lòng cả kinh, thầm nói hỏng bét, nữ nhân này hôm nay trở nên thật là lợi hại. Mình đề phòng ngàn vạn lần, chỉ cần sơ ý một chút lập tức rơi vào bẫy của nàng. Đây không phải là chủ động mời người ta đến Đông Lai động mang phiền phức tới cho mình sao?!
Miêu Nghị hận không thể vả miệng mình mấy cái, chưa từng thấy qua người nào ngu ngốc như vậy…
Hắn bèn nói chuyện khác, thử hỏi:
- Sơn... Tần Vi Vi, tìm ta thật không có chuyện gì khác chứ?
Vốn không muốn để cho những chuyện khác dính vào nhanh như vậy, bất quá nếu hắn đã hỏi tới, Tần Vi Vi hơi cau mày nói:
- Vì sao ngươi lại xảy ra chuyện với Công Tôn Vũ?
Cũng biết nàng vẫn là vì Công Tôn Vũ, giả bộ làm gì... Miêu Nghị cười nói:
- Tên công tử mặt trắng kia không ra gì…
Lời vừa ra khỏi miệng mới nghĩ đến quan hệ giữa Công Tôn Vũ và Tần Vi Vi, công tử mặt trắng là từ chỉ kẻ hay cám dỗ nữ nhân, gọi Công Tôn Vũ là công tử mặt trắng ngay trước mặt Tần Vi Vi chẳng khác nào mắng thẳng vào mặt nàng, hắn bèn vội vàng giải thích:
- Sơn chủ, ta không có ý gì khác, ta chỉ là thấy Công Tôn Vũ bề ngoài trắng trẻo, dung mạo anh tuấn nên mới nói như vậy…
Không cần giải thích, làm sao Tần Vi Vi không biết hắn đang ám chỉ cái gì, không khỏi khẽ cắn môi. Hai phủ ai ai cũng biết chuyện liên quan giữa nàng và Công Tôn Vũ, ngay cả Dương Khánh cũng đã hỏi nàng. Bất quá nàng không muốn giải thích loại chuyện như vậy mà thôi, bởi vì nàng cho là thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, không cần thiết giải thích. Thế nhưng tên Công Tôn Vũ kia lại cố ý hàm hồ, dường như chấp nhận lời đồn đãi này, khiến cho ai cũng cảm thấy giữa hai người dường như thật sự có chuyện gì đó…
Hôm nay, nàng cảm thấy hết sức cần thiết giải thích rõ ràng chuyện này, giải thích cho thật rõ ràng.
Một thân bạch y ngực đầy đặn phập phồng, nàng hít sâu một hơi nói:
- Miêu Nghị, ta có trách nhiệm phải nói cho ngươi biết, giữa ta và Công Tôn Vũ không có bất kỳ quan hệ nào khác, đó chỉ là lời đồn đãi bên ngoài.
- Dạ dạ dạ, nhất định là lời đồn đãi.
Miêu Nghị lập tức gật đầu lia lịa khẳng định.
Không cần suy nghĩ, làm như vậy vô cùng lộ liễu, Tần Vi Vi lại không phải người ngu, há có thể không nhìn ra hắn đang nịnh nọt mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta và Công Tôn Vũ tuyệt đối không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì, giữa ta và y là trong sạch.
Miêu Nghị lại không cần suy nghĩ, gật đầu liên tục nói:
- Dạ dạ dạ, sơn chủ không phải loại người như vậy, đó chỉ là lời đồn bên ngoài, từ trước tới nay ta cũng không tin loại chuyện hoang đường này, ta thường bài bác chuyện này vì sơn chủ.
Rõ ràng là hắn chỉ nói thuận theo lời nàng mà không cần suy nghĩ, khiến cho Tần Vi Vi suýt chút nữa đùng đùng nổi giận, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, cắn răng nói:
- Ngươi muốn thế nào mới tin tưởng ta với y là trong sạch?
Có cần thiết giải thích với ta sao? Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Ta tin tưởng mà.
- Ngươi...
Tần Vi Vi đột nhiên chỉ mũi hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi không hề tin.
Nàng biết thừa còn hỏi… Miêu Nghị lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Ta thật sự tin tưởng.
Hắn cảm thấy cũng không cần thiết phải bám lấy đề tài này, hôm nay là tới làm việc, không phải tới gây gổ. Nếu mình còn nói thêm gì nữa, nhìn dáng vẻ nữ nhân này thẹn quá hóa giận, nói không chừng sẽ nổi trận lôi đình, đừng để làm hỏng chuyện của mình. Nghĩ vậy hắn bèn nhanh chóng đổi khuôn mặt tươi cười, đổi chủ đề:
- Sơn chủ, không phải là ta có thành kiến với Công Tôn Vũ, mà là y thật sự ép người quá đáng.
Từ ban đầu gọi sơn chủ biến thành gọi Tần Vi Vi, bây giờ lại biến thành gọi sơn chủ một cách tự nhiên, có thể thấy được thành kiến của tên này với Tần Vi Vi sâu nặng tới mức nào.
Tần Vi Vi không muốn đổi đề tài, nàng đang cảm thấy hôm nay không nói chuyện này cho rõ ràng là không được, mặt như sương lạnh nói:
- Ngươi muốn thế nào mới có thể tin tưởng ta với y là trong sạch?
Nữ nhân này còn ngoan cố thật, vẫn chưa xong sao, là nàng ép ta! Miêu Nghị tằng hắng một cái, nghiêm trang nói:
- Muốn ngăn chặn những lời đồn đãi bóng gió không khó khăn gì, thuộc hạ bằng lòng ra sức vì sơn chủ. Dù sao tên Công Tôn Vũ kia cũng không phải tốt lành gì, sau khi trở về ta sẽ làm thịt y giúp ngài, như vậy chuyện này sẽ hoàn toàn kết thúc, thuộc hạ bảo đảm làm sạch sẽ lưu loát.
Tần Vi Vi sửng sốt, rất nhanh khoát tay nói:
- Không được, không thể làm như vậy.
Thử một lần liền biết, nôn nóng che chở cho y như vậy, còn nói giữa các ngươi không có quan hệ!? Miêu Nghị a lên một tiếng đầy ý nghĩa, sau đó không nói gì thêm nữa, để cho Tần Vi Vi tự hiểu.
Tần Vi Vi á khẩu nghẹn lời, thừa hiểu chuyện này. Không hiểu còn đỡ, một khi hiểu được nàng lập tức đùng đùng nổi giận, suýt chút nữa đứng lên cầm bình trà trên bàn đập vào mặt hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...