Phi Thiên

Mặt nạ vừa kéo tới tay, Tô Vận cũng sửng sốt, không nghĩ tới chính mình không ngờ thật dám ra tay, cũng là bởi mấy năm nay bị Dương Khánh khi phụ khổ, không nhịn được. Một đôi mắt đẹp lúc này không khỏi ngắm nhìn nét mặt hai tấn hoa râm mà lược hiển thanh gầy của Dương Khánh, cảm giác rất giống đã gặp qua ở đâu, lại rất giống chưa từng thấy qua.

Dương Khánh vươn tay lấy lai mặt nạ. Tô Vận cũng vội vàng trả lại.

Ai ngờ biến hóa ngay tại lúc này, tay Dương Khánh trảo hướng mặt nạ, đột nhiên thuận thế nắm chặt cổ tay Tô Vận kéo về phía mình, Tô Vận không chút chuẩn bị trở tay không kịp, trực tiếp bị Dương Khánh ôm chầm vào lòng, đôi môi ấm áp thẳng tắp ấn trên môi nàng.

Tô Vận như bị điện giựt, mở to tròng mắt, đột nhiên giãy giụa dùng sức đẩy ra Dương Khánh, thuận tay một tát hung hăng đánh tới.

Nàng nhìn thấy Dương Khánh vẫn đứng ở đó không hề nhúc nhích, cứ thế mỉm cười nhìn nàng, trong đầu nàng chớp qua ý niệm thu tay lại đã không kịp.

Dương Khánh không tránh không né, mặc cho bàn tay tấp tới.

Ba! Một tiếng bạt tai thanh thúy vang dội, hung hăng quất lên mặt Dương Khánh, Dương Khánh không làm gì ngăn cản mặt bị quất đến lệch sang một bên, miệng mũi trực tiếp văng ra máu tươi.

Trên mặt xuất hiện một ấn bàn tay rõ nét, máu tươi trên miệng mũi từng giọt đáp xuống, Dương Khánh chầm chậm quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười gượng gạo, mỉm cười không nói.

Tô Vận lại ngây dại, không ngờ Dương Khánh lai không né, cũng không làm gì ngăn trở, đứng im chịu một tát từ nàng, từng giọt máu rớt xuống vạt áo đỏ tươi gai mắt.

Dương Khánh bước lên một bước, đến gần nàng hơn, vươn tay lấy đi mặt nạ trên tay nàng, lại bắt được cổ tay kéo nàng vào trong lòng, trực tiếp ôm vào trong ngực.


Tô Vận làm không rõ là chuyện gì, giãy giụa hai cái mà Dương Khánh vẫn chết sống không buông, nàng không ngờ chui đầu vào trong ngực Dương Khánh thổn thức khóc lên, nghẹn ngào dùng sức đấm đánh vào ngực Dương Khánh:

- Vì cái gì dạng này khi phụ ta, vì cái gì sẽ không chịu bỏ qua ta...

Cho dù đã rất nổ lực khống chế tiếng khóc, nhưng tựa hồ càng khóc càng thương tâm.

Cũng đúng là ủy khuất nàng, nhiều năm như vậy, từ sau khi thiêm phần khế ước “Chết sau cùng huyệt” kia, Dương Khánh không bỏ qua nàng, tìm đủ cách ngược nàng, Tô Vân vốn rất có lòng tin với đầu óc bản thân thiếu chút bị Dương Khánh làm cho sụp đổ, quả thực là trí thương (IQ) bi triệt để nghiền áp, nhiều năm như vậy không khác với lấy khi phụ nàng làm vui, khiến nàng vừa thấy Dương Khánh đã chột dạ, cơ hồ mất đi lòng tin với bản thân, đối mặt Dương Khánh chỉ thừa lại mỗi mạnh miệng mà thôi.

- Xin lỗi, bởi vì quá thích ngươi mới làm như vậy!

Dương Khánh khe khẽ thì thầm bên tai nàng.

Nước mắt Tô Vận triệt để mất đi kiềm chế, rớt xuống như mưa, dùng sức đấm đánh hắn.

Dương Khánh cúi người vòng tay ra sau, trực tiếp ôm nàng vao trong trạch viện...

Trên sạp, Tô Vận đầu tóc rối bù trần truồng nghiêng người cuộn tròn trên sạp, lưng đưa về Dương Khánh, nhãn thần có phần mờ mịt, nàng thật là mờ mịt, nghĩ nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, không biết bản thân làm sao lại hồ đồ cùng hắn rồi.

Dương Khánh dán ở sau lưng nàng, ôm lấy nàng không nói, một tay phập phồng du tẩu trên người nàng.

Sau hồi lâu yên lặng, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần chuyển tối. Dương Khánh nhè nhẹ một tiếng:

- Không ngờ ngươi còn là thân xử nữ, ta trả ra đại giá bằng máu, ngươi cũng trả ra đại giá bằng máu, hai bên ngang nhau!

- Vô sỉ!

Tô Vận nỉ non mắng một tiếng.

Dương Khánh:

- Còn muốn mắng cái gì?

- Cổn!

Tô Vận cắn môi quát.


Dương Khánh từ bên người nàng ngồi dậy, nhàn nhạt tới một câu:

- Hạ Hầu Thác kỳ thực không chết.

Tô Vận đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầy thần sắc chấn kinh:

- Chuyện gì?

- Ta di

Dương Khánh nhặt lên y phục, muốn mặc đội trở lại.

Tô Vận nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đem lời nói rõ ràng!

Dương Khánh lại tiện tay quăng ra y phục, lần nữa nhào tới ôm chặt nàng:

- Là ngươi không để ta đi.

Thái cổ tử địa, trên một ngọn núi do một tòa tử khí thực hóa thành lâm. Hắc Thán trong vòng vây của vài tên tà linh nghênh ngang tiến vào một tòa sơn trại.

Trong hàng rào sớm có một quân tà linh tề tụ, vừa thấy Hắc Thán tiến đến, nam nam nữ nữ dồn dập chắp tay nói:


- Hắc gia!

Trong giọng nói lộ ra nhiệt tình, lại lộ ra cung kính, còn có ý vị sợ sệt.

- Ha ha!

Hắc Thán cười lớn hướng chúng nhân vung tay, bay thẳng đến chỗ ngôi trên bậc thang chính điện, tùy tiện ngồi ngay trước mặt chúng nhân, như thể chỗ này vốn là giành cho ta.

Trên án trước mặt bày đầy một bàn linh châu, đủ mọi màu sắc, Hắc Thán không nói hai lời trực tiếp trảo lên nhét vào trong miệng, ùng ục nuốt đi xuống, tựa hồ còn hiềm chưa đã, lại trực tiếp nâng một bàn linh châu lên ngang đầu đổ hướng trong miệng.

Quần tà linh ngồi ở dưới nhìn mà da đầu phát tê, đều biết vị Hắc gia này chẳng những ăn linh châu, lại còn ăn người, không cao hứng sẵn sàng bắt lấy một tên tà linh xé xuống tay chân ném vào trong miệng thưởng thức ngon lành, đôi khi còn trực tiếp ôm nguyên người mà gặm.

Liên tục đổ vào miệng hai bàn linh châu, Hắc Thán mới vuốt miệng vô vô bụng. Vui vẻ cười nói với chúng nhân:

- Lần này triệu tập mọi người đến đây, là có chút việc nhỏ muốn nhờ mọi ngươi trợ giúp, không biết các người có vui ý hay không.

Trại chủ sơn trại ngồi một bên lập tức lớn tiếng nói:

- Hắc gia sao nói lời ấy, hắc gia có gì phân phó cứ việc mở miệng, chúng ta dù phải xông pha khói lửa cũng quyết làm bằng được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui