Sau khi Miêu Nghị cùng Vân Tri Thu biết chuyện không khỏi dở khóc dở cười, chẳng qua Miêu Nghị cho là cách nhìn cua tiểu bạch kiểm kia không sai, Vân Nhược Song đích xác không giống nữ nhân, trước kia hắn từng lĩnh giáo qua “La Song phi”, còn phải tự nhân xui xẻo, bởi thế không hề kỳ quái khi nghe Vân Nhược Song có thể làm ra loại chuyện hoang đường kia, còn đồng tình với tiểu bạch kiểm, nhập chuế Vân gia? Gia phong bưu hãn kia không phải người bình thường có thể chịu được, thật giống nhìn thấy một con dê non đi vào giữa bầy sói vậy.
Nghi thức đại hôn qua đi, Miêu Nghị về trước bên này, thân phận hiện nay của hắn cũng không tiện cản trở đám người kia náo nhiệt, hắn có ở đó mọi người đều không được tự tại.
Một phen tán gẫu nói chút chuyện về thế cục bên ngoài Miêu Nghị bèn to rõ thái độ của mình với Bàng Quán, nơi khi có cơ hội thích hợp, sẽ để Bàng Quán phục chức, trước mắt để Bàng Quán an tâm ngốc ở đây.
Bàng Quán nghe huyền mà biết nhà âm, khẽ nhướng mày nói:
- Xem ra ngươi còn thật có hùng tâm vấn đỉnh thiên hạ. Chỉ là ngươi cùng Hạ Hầu gia đi cùng một chỗ, sợ là Thanh Chủ sẽ không chịu để yên đâu!
Miêu Nghị nói:
- Nam Ba tùy thời sẽ có khả năng quyển thổ trọng lai, hiện tại sợ là hắn không dám làm quá loạn để Nam Ba lợi dụng sơ hở, chỉ cần ta không cho hắn cơ hội xuống tay, hắn tuyệt không dám khinh cử vọng động!
- Ai! Chính ngươi nhìn mà làm thôi... Tiểu Tiểu hài tử kia không xấu, là ta có lỗi với nàng, giúp ta chiếu cố nàng cho tốt.
Bàng Quán thở dài một tiếng, nhìn thấy nơi xa Vân Tri Thu đã trở về, bèn nói:
- Không có chuyện gì khác thì ta đi về ngủ trước.
Miêu Nghị ha ha cười nói:
- Làm sao, tài nguyên tu luyện không đủ?
Bàng Quán:
- Nhân cơ hội này tranh thủ ở nhà bồi nữ nhân, sinh hài tử!
- Ừ, là trang mỹ sự!
Miêu Nghị gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Lát sau, phát hiện Vân Tri Thu người đầy mùi rượu ở bên cạnh thần sắc phức tạp nhìn hắn, không khỏi kỳ quái nói:
- Làm sao vậy?
- Không có gì?
Vân Tri Thu lắc đầu, nhưng ý vị phức tạp trong mắt lại khó mà tiêu tán, trước đó bồi rượu tán gẩu cùng Vân Nhược Song khiến nàng có rất nhiều cảm xúc. Vân Nhược Song kéo nàng uống rượu, nương theo tửu kình nói mê nói sảng một hồi, nói tỷ tỷ cướp nam nhân của nàng, nói vốn là trước đó nàng và Miêu Nghị là cùng một chỗ, lúc Miêu Nghị mơi quất khởi nàng cùng Miêu Nghị đồng cam cộng khổ còn chưa liên quan gì đến tỷ tỷ, nàng một mực ưa thích Miêu Nghị, nhưng tỷ tỷ gả cho Miêu Nghị, nàng không có cách nào, đổi thành người khác, nàng nhất định phải cướp lại. Bằng không dựa vào cái gì mà nàng phải ủy khuất chính mình thành toàn người khác? Vừa mắt tiểu bạch kiểm kia chính là cảm thấy trong người tiểu bạch kiểm có bóng dáng của Miêu Nghị!
- Không có gì.
Tóm lại Vân Nhược Song dong dài một đống lời mê sảng.
Được rồi, Vân Tri Thu coi như là nàng uống nhiều mới nói lung tung, nhưng sâu trong thâm tâm cũng biết không phải đơn giản là rượu vào lời ra, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết tâm sự cùng ai.
Miêu Nghị cảm giác nàng có hơi cổ quái, hồ nghi nói:
- Thật không việc gì?
- Thật không việc gì. Song nhi gả người ta cao hứng thôi!
Vân Tri Thu mỉm cười vươn tay bắt lấy tay hắn, sóng vai nhìn biển lớn cuộn trào dưới tinh không.
Miêu Nghị ha ha khẽ cười:
- Là nên cao hứng, chẳng qua dự tính có người không cao hứng nổi, nha đầu kia không có dạng gì là nữ nhân ca, muội phu kia của ngươi sợ là khổ rồi.
Vân Tri Thu nhàn nhạt khẽ cười, nhìn hắn, chăm chú hỏi:
- Chẳng lẽ trong mắt ngươi Song nhi bất kham như vậy?
- Ta không làm đánh giá!
- Ngươi không hiểu nữ nhân.
Miêu Nghị lệch miệng cười nhẹ:
Vân Tri Thu nghênh đầu dựa lên vai hắn nỉ non một tiếng.
Hiểu nữ nhân hay không. Miêu Nghị không quá để ý, hắn sớm đã không đặt tâm tư ở phương diện này, đổi sang chuyện khác, nói:
- Thời gian mơi đó mà đã qua trăm năm, đến hiện tại Yêu Tăng vẫn một mực chưa có phản ứng, không biết lúc nào sẽ chạy ra gây sóng gây gió, ta không khả năng thẳng đến chờ đợi thế này, bây giờ Nam quân đang nắm đại thế, ta chuẩn bị đi Thái cổ tử địa tĩnh tu.
Mấy ngày sau, hai người chính thức cáo từ, trước khi đi Miêu Nghị cùng cao tầng Lục đạo đứng trên vách núi tư biệt.
Đôi tân nhân cũng tới tiễn đưa, rốt cuộc phu phu Miêu Nghị là bởi hôn sự bọn họ mơi đặc ý chạy tới.
Một bên, Vân Nhược Song bụng hơi lồi lên đang cùng Vân Tri Thu có nói có cười.
Một tên nam tử tướng mạo anh tuấn bạch bạch tịnh tịnh làm bạn đứng bên cạnh, hắn gọi Sở Nguyên, chính là phu quân của Vân Nhược Song, bộ dáng có phần câu cẩn, rốt cuộc chưa quen thuộc lắm với Vân Tri Thu, cộng thêm thân phận địa vị Vân Tri Thu đặt ở kia.
Sau khi cáo biết cao tầng Lục đạo, Miêu Nghị đi tới, cười nói:
- Tỷ muội các ngươi còn thật nói mãi không hết chuyện.
Đôi mắt tròn to của Vân Nhược Song cười thành nguyệt nha nhi, mặt dày mày dạn nói với hắn:
- Tỷ phu, ta đang nói cùng đại tỷ, bảo sau này phu thê chúng ta con cận nhờ ngươi choàng lên, ngươi không được không quản chúng ta, tất phải đặc thù đối đãi!
Vân Tri Thu trên mặt cười mỉm, nhãn thần lại ngó ngó Miêu Nghị lưu tâm thần tình của Vân Nhược Song.
- A!
Miêu Nghị cười vỗ vỗ vai Sở Nguyên, tuy không nói gì bảo chứng, nhưng lấy cư động thân mật làm hồi đáp, đến địa vi hiện nay hắn đã không dễ dàng hứa hẹn cái gì, lại gật đầu với Vân Nhược Song nói:
- Chúng ta đi rồi, phu phụ các ngươi nhớ bảo trọng!
Phu phụ Vân Nhược Song lập tức chắp tay nói:
- Tỷ phu, tỷ tỷ một đường bảo trọng.
Vân Tri Thu nhìn Vân Nhược Song như đang không có việc gì một cái thật sâu, lời mê sảng đêm đó không biết nàng còn nhớ hay không, chí ít trên mặt ngoài nhìn như đã không nhớ rõ.
Miêu Nghị cầm tay Vân Tri Thu tấn tốc vút không mà đi, đám người mặt dưới chắp tay đưa mắt nhìn.
Bóng người cấp tốc tan biến trên trời cao, nụ cười trên mặt Vân Nhược Song dần tắt lộ vẻ ủ rủ như vừa đánh mất thứ gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...