Bây giờ coi như Công Tôn Vũ đã cảm nhận được cái gì gọi là Hồng Môn yến, yến tiệc này nhất định không tốt lành gì. Tên điên kia cầm trọng binh trong tay, binh cường mã tráng nhất trong tất cả các động chủ Trấn Hải sơn. Công Tôn Vũ cũng nghe nói chuyện người của ba đại môn phái tới Đông Lai động làm tiền có đi mà không có về, y cũng cảm thấy nghi ngờ nếu lần này mình tới Đông Lai động không biết có còn sống trở về được không. Ngay cả sơn chủ Hùng Khiếu, Miêu Nghị cũng dám đánh, há xem một tên động chủ như Công Tôn Vũ ra gì.
Hiện tại y cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao trước đây ở Trấn Hải sơn lại tỏ ra kích động như vậy, vì sao lại không khống chế tâm trạng của mình?!
Tóm lại, y tuyệt đối không dám đi dự yến hội này, để ngọc điệp xuống trên khay trà bên cạnh, cười nói với tín sứ:
- Phiền trở về hồi đáp Miêu huynh đệ, cứ nói Công Tôn Vũ còn có chuyện quan trọng trong người, tạm thời không cách nào đi dự tiệc, đổi ngày khác Công Tôn Vũ nhất định đích thân thiết yến mời Miêu huynh đệ.
Y viết một phần ngọc điệp khéo léo từ chối giao cho tín sứ, cứ như vậy đuổi tín sứ mang thư từ chối trở về, sau đó lập tức triệu tập nhân mã trong động thương nghị đối sách.
-----------
Đông Lai động, sau khi tín sứ mang thư trả lời về, Miêu Nghị ngồi trên đại điện xem qua ngọc điệp hừ lạnh một tiếng:
- Muốn trốn sao, đã có gan ức hiếp trên đầu ta, Công Tôn Vũ ngươi không cho lão tử một câu trả lời làm sao có thể trốn được?
Mọi người đứng bên dưới nghe vậy hả giận trong lòng, ai nấy cười ha hả. Lại thấy Miêu Nghị viết một phần ngọc điệp khác, ném cho tín sứ:
- Làm phiền ngươi lại đi thêm một chuyến, để ta xem y có thể tránh tới khi nào, không có lễ vật xin lỗi đừng mơ ta bỏ qua chuyện này!
Vì vậy tín sứ lại mang thư Miêu Nghị bôn ba chạy tới Trường Thanh động lần nữa.
Công Tôn Vũ nghe nói tín sứ lại tới, biết chắc không có chuyện tốt, tức thì ẩn núp không tiếp, sợ rằng không có đường lui. Y cho thị nữ ra mặt nhận ngọc điệp, nói với tín sứ:
- Động chủ đi ra ngoài tuần tra lãnh địa rồi, chờ sau khi động chủ trở về nhất định sẽ chuyển đạt.
Sau khi đuổi tín sứ đi, thị nữ mang ngọc điệp kia chuyển cho Công Tôn Vũ.
Công Tôn Vũ mở ra xem, trong thư đại ý nói, chẳng lẽ Công Tôn Vũ ngươi cảm thấy mã thừa Miêu Nghị ta không có tư cách mời động chủ như ngươi, cho nên không nể mặt?! Nếu Công Tôn Vũ ngươi không chịu tới dự tiệc, Miêu Nghị ta không thể làm gì khác hơn là đích thân dẫn nhân mã tới Trường Thanh động quấy rầy.
Uy hiếp, đây là uy hiếp hết sức trắng trợn, rõ ràng là nếu ngươi không đến, ta sẽ dẫn người đi tìm ngươi tính sổ.
Quả thật là dưới mắt không người, có thể nói Công Tôn Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng biết không hơn được tên điên kia về vũ lực, đành phải nuốt nhục truyền tin tức này tới Trấn Hải sơn, mời sơn chủ ra mặt điều đình.
Tin tức vừa đến Trấn Hải sơn, Tần Vi Vi cầm ngọc điệp đưa tin đi tới đi lui ở bên trong lầu các cau mày nói:
- Miêu Nghị trở về rồi! Không nghe nói Công Tôn Vũ và Miêu Nghị có đụng chạm gì, vì sao Công Tôn Vũ trêu chọc tới Miêu Nghị?
Tự nhiên Công Tôn Vũ sẽ không nói mình phách lối ở Trấn Hải sơn trước đó, chỉ nói là trong lúc vô tình đắc tội với Diêm Tu. Hôm nay Miêu Nghị ra mặt cho Diêm Tu, y không muốn bên trong nội bộ Trấn Hải sơn xuất hiện nội loạn, cho nên mời sơn chủ thay mặt điều đình, bằng lòng đền lễ vật nói lời xin lỗi.
Y muốn trực tiếp đền lễ vật nói lời xin lỗi cho êm chuyện, nhưng làm như vậy thật sự là hết sức mất mặt, sau này thuộc hạ sẽ nghĩ y thế nào. Nếu như Tần Vi Vi ra mặt, còn có thể nói là nể mặt sơn chủ, tối thiểu y cũng có thang xuống đài, ít nhất còn tốt hơn khuất phục dưới vũ lực của Miêu Nghị đe dọa.
Hồng Miên Lục Liễu cũng lắc đầu, cũng chưa nghe nói qua Công Tôn Vũ kết thù với Miêu Nghị bao giờ.
- Tên kia thật là đáng ghét, trở về lại không đến gặp ta, chẳng lẽ xem lời của ta như gió thoảng bên tai…
Tần Vi Vi tay vỗ trường án, nàng đã thông báo cho Diêm Tu, nếu như Miêu Nghị trở về lệnh cho hắn lập tức tới gặp nàng, ai ngờ khoan nói không chịu tới gặp nàng, ngược lại còn gây chuyện với Công Tôn Vũ. Nàng quay đầu lại trầm giọng nói:
- Truyền pháp chỉ ta, lệnh cho Miêu Nghị lập tức tới gặp ta!
Pháp chỉ sơn chủ vừa đến Đông Lai động, Miêu Nghị ngồi ở trên cao cười lạnh nói với mọi người:
- Xem ra Công Tôn Vũ tố cáo đến Tần Vi Vi rồi, La Song Phi, cơ hội giải quyết thân phận chính thức cho ngươi đã tới.
Vốn tưởng rằng La Song Phi nghe xong sẽ rất cao hứng, ai ngờ y đứng dưới chỉ khẽ ừm một tiếng, sau đó không nói gì nữa, vươn vai uốn mình không có vẻ gì là mừng rỡ.
Kể từ khi Miêu Nghị dùng thủ đoạn cứng rắn đuổi y ra ngoài ở, La Song Phi liền mất đi thần thái linh hoạt ngày xưa, cả ngày trốn biệt. Nếu không gọi y ra, y vùi đầu bên trong phủ đệ của mình không bước ra ngoài.
Diêm Tu muốn vào thành tìm cho y hai tên thị nữ, y cũng không cần.
Một kẻ hoạt bát náo động đột nhiên biến thành như vậy, suốt ngày ra vẻ hết sức đáng thương. Thay đổi ngược hẳn như vậy khiến cho Miêu Nghị cũng cảm thấy có hơi không đành lòng, thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết mình có ép bức La Song Phi quá đáng hay không…
-----------
Trấn Ất điện, các lộ phủ chủ tề tựu trong đại điện, tự nhiên Dương Khánh cũng ở trong đó, hôm nay đối với toàn bộ Trấn Ất điện là một ngày trọng đại.
Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ba trăm năm một lần sắp tới, các phủ đều phải báo lên tên hai người tham dự, Dương Khánh thân kiêm hai phủ, là phải báo lên bốn.
Đây là một chuyện đắc tội với người, mặc dù người tham dự Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lập được công lớn có trọng thưởng, nhưng vì xác suất tử vong quá cao nên không ai muốn đi, đồng thời đây cũng là cơ hội cho các lộ phủ chủ diệt trừ những ai hai lòng.
Sau khi nghị sự xong, các lộ phủ chủ giao danh sách của mình cho Lưu Tinh tiểu cô cô. Hoắc Lăng Tiêu ngồi cao ở trên cao vung tay lên giải tán, dẫn hai tên thị nữ rời đi.
Mà các lộ phủ chủ sang ở tạm trong sương phòng chờ đợi phủ chủ phê chuẩn quyết định cuối cùng. Quyền quyết định danh sách sau cùng vẫn thuộc về Hoắc Lăng Tiêu, các vị phủ chủ không khỏi có một số thấp thỏm, vạn nhất Hoắc Lăng Tiêu cho tên bọn họ vào trong đó vậy coi như thảm.
Bên trong hậu cung, Hoắc Lăng Tiêu cầm từng miếng ngọc điệp của các phủ chủ báo lên nhất nhất tra xét. Phần lớn đều không có ý kiến gì, trực tiếp phê chuẩn đồng ý, thị nữ bên cạnh lập tức ghi lại tên trong danh sách, bởi vì cuối cùng cũng phải nộp những danh sách này lên trên.
Sau khi cầm danh sách Dương Khánh báo lên, phát hiện trong bốn cái tên có tên Hùng Khiếu, Hoắc Lăng Tiêu nhướng mày, vốn định gạch bỏ tên Hùng Khiếu. Bất quá sau khi đặt ngón tay lên ngọc điệp bèn dừng lại một chút, cuối cùng gạch một cái tên khác, bổ sung vào một cái tên khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...