Ngọc la sát thì thầm một tiếng, nói đến cái này tâm tư nàng có phần mê hoặc, nghĩ lại đột nhiên nhịn không được cười khổ nói:
- Đó là một nam nhân ma đại đa nữ nhân trong thiên hạ đều mơ tưởng dĩ cầu, tài mạo vô song, phong hoa tuyệt đại, thực sự là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, không biết nhiều ít giai lệ năm đó khuynh tâm với hắn, nguyện lấy thân báo đáp, nhưng hắn lại lòng có sở thuộc, chung tình với Yêu chủ Nhược Thủy, chỉ dựa vào một điểm này liệu có mấy nam tư trên thế gian so được bằng hắn? Không giấu đại ca, năm đó ta cũng từng khuynh tâm với hắn, từng cung hắn nói qua, chỉ cần hắn nguyện ý, ta nguyện vứt bỏ hết thảy, nhưng hắn căn bản không thèm để y.
Miêu Nghị:
- Đối với chuyện phong lưu trước kia của người ta không hứng thú, ta là hỏi nhân phẩm hắn như thế nào, cớ gì mà cảm khái vậy?
- Ách...
Ngọc la sát không khỏi ngại ngùng, vừa rồi thật sự là nhớ tới người đó nhịn không được ma cảm khái một hồi, đích xác có điểm lệch để, rốt cuộc giờ mình cũng đã làm mẹ rồi. Bởi nàng giấu diếm chuyện Bát Giới, thẹn ở trong lòng, đối với mấy câu không khách khí cua Miêu Nghị cũng không qúa so đo, hơi trầm ngâm một phen mới nói tiếp:
- Lúc rút kiếm bạch cốt như sơn, lúc tra vào vỏ lại thanh tiếu dao hầu, cũng chính cũng tà, nhân phẩm ngược lại không có gì thực sự xấu xa, là kẻ người không phụ ta, ta cũng không phụ người, bơi ta không thâm giao với hắn nên cụ thể thì ta không qúa rõ ràng.
Cũng chính cũng tà? Nói bằng với không nói, Miêu Nghị trầm mặc, mấy năm nay hắn nghe ngóng được, có người nói tốt, có người nói xấu, ví như Hạ Hầu Thác thì nói rất âm hiểm, có chút sự tình hắn xem không hiểu, vì thế hắn thật sự rất muốn biết nhân phẩm làm người của Bạch chủ như thế nào, mơi trầm ngâm hỏi tiếp:
- Yêu chủ nhân phẩm thế nào?
Không phải có câu nói vật lấy loại tụ ngươi lấy quần phân ma, Tuyết Linh Lung sau khi đi theo Từ Đường Nhiên biến hóa thế nào hắn xem tại trong mắt, đó là ví dụ trực quan nhất, cho nên muốn từ mặt bên nghe ngóng một cái.
Ngọc la sát:
- Đẹp! Đẹp đến mức ta tự tàm hình uế (tự then kèm người), đẹp đến mức khiến người khác không có dung khí so đọ với nàng.
Miêu Nghị lần nữa nhắc nhở nói:
- Ta hỏi là nhân phẩm!
Ngọc la sát:
- Đẹp! Nhân phẩm ta cũng chỉ có thể hình dung như thế.
Miêu Nghị nhìn nàng không nói một hồi lâu, lại hỏi:
- Có thể dẫn ta tới Trấn yêu tháp xem xem?
Nếu đã tới nơi này, hắn bao nhiêu muốn thăm dò một chút.
Ngọc la sát lắc đầu:
- Không thể! Cả ta cũng không cách nào kề cận, đừng nói dẫn đại ca lại gần. Đại ca, hình như người rất hứng thu với Bạch chủ?
Miêu Nghị tìm cái mượn cớ:
- Nghe nói một ít sự tình, tưởng ấn chứng một cái.
Ngày đó, đám người Miêu Nghị nối áo nhau tiến hướng Đại Lôi tự bái kiến Phật chủ.
Ngày kế, Phật chủ chính thức đăng đàn thuyết pháp, cao tọa ngay tại điện tiền Đại Lôi tự, đệ tử Phật môn có thân phận địa vị tại Cực lạc giới vẫn tập, Miêu Nghị và mấy vị Thiên vương đến từ Thiên Đình bó gối mà ngồi. Phật chủ cảm hóa không được mấy người bọn họ, mà mấy người bọn họ cũng không có gì hứng thú với chuyện này, trên thực tế Phật chủ cũng không cần bọn họ phải cảm thấy hứng thú, muốn chính là bọn họ ngồi dưới hiện trường, muốn chính là thái độ của bọn học chung để tư Phật môn thấy vài vị Thiên vương đặt chân trong cảnh nội như vậy, nếu là đột nhiên không cho Phật chủ mặt mũi, ảnh hưởng đối với đệ tử Phật môn lớn đến mức nào không nói cũng biết, người mặt dưới cũng sẽ dễ suy đoán lung tung.
Liên tiếp ngồi đó nghe mấy ngày, cả quá trình không có nghỉ ngơi, thuyết pháp kết thúc, đám người Miêu Nghị lần nữa tương kiến cùng Phật chủ, khách sáo một phen rồi mới cáo từ, Phật chủ phái người lễ tống xuất cảnh.
Dưới an bài lấy đây làm tiền đề áp đảo, san trừ hết thảy can nhiễu của Phật chủ, cả Thiên Đình bên kia đều cấp cho mặt mũi, một trận thịnh sự pháp hội cứ thế thuận lợi kết thúc, dưới sự phối hợp của các đại thế lực trong thiên hạ, giữa đường không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Phật chủ tự nhiên cũng bởi thế chương hiển được sự tồn tại của hắn trong thiên hạ, có lẽ đây mới là một trong những nguyên nhân trọng yếu để Phật chủ cử hành pháp hội, khó trách trước đó lại tạo áp lực với phía Thiên Đình, đè xuống những dao ngôn lung tung rối loạn kia, thực sự là muốn bài trừ hết thảy can nhiễu.
Miêu Nghi về đến vương phủ lại phai gặp mặt một vị khách nhân về tình về lý đều phải tiếp đại một lần.
Trong chính sảnh, trường lao Tinh linh tộc Mộc Sâm dỡ xuống ngụy trang đứng trước mặt Miêu Nghị, nhìn thấy vị Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, ấn tượng rất khắc sâu, đã từng gặp gỡ qua thì muốn quên cũng khó, phát hiện Thiên vương chưởng lệnh Nam quân không ngờ là người năm đó hoàn thành bức điện tự viên ban, Mộc Sâm trưởng lão tựa hồ đã minh bạch dụng ý cung chủ Mộc Hành cung khi để hắn tới nơi này.
Thanh nữ Tinh linh tộc mất dấu, vừa mới đầu Tinh linh tộc cũng không quá hoảng loạn, rốt cuộc Bát Giới nhắn lại là muốn dẫn theo Mộc Na đi du lịch, kiến lập ở tín nhiệm với Bát Giới, tâm tình tìm kiếm của Tinh linh tộc tinh không cấp thiết, lúc đầu cũng có thể bao trì liên hệ cùng Mộc Na, nhưng đến sau Mộc Na mất đi liên hệ, Tinh linh tộc mới hoảng, tìm đến Mộc Hành cung thỉnh cầu giúp đỡ tìm kiếm.
Cung chủ Mộc Hành cung bảo bọn họ đừng mất công tìm nữa, Tinh linh tộc đầu chịu, sau cùng cung chủ Mộc Hành cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, để Mộc Sâm đến tìm Thiên vương chưởng lệnh Nam quân Ngưu Hữu Đức tìm kiếm đáp án.
Câu trả lời của Miêu Nghị tương tự như cung chủ Mộc Hành cung, thở dài nói:
- Trưởng lão, đừng mất công tìm nữa.
Mộc Sâm tâm huyền run lên:
- Ý nghĩa của Thánh nữ đối với Tinh linh tộc không giống tầm thường, là chết hay sống đều phải có cái đáp án chứ! Bằng không biết ăn nói thế nào với tộc nhân?
Miêu Nghị trầm mặc một lúc, cuối cùng nói:
- Mộc Na và Bát Giới tao ngộ Yêu Tăng Nam Ba, bị Yêu Tăng Nam Ba hạ độc thủ, đã lâm nạn, còn mong trường lao tiết ai!
- A!
Cho du Mộc Sâm đa chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn nhịn không nổi thất thanh, lã chã rơi lệ, người khác khuyên hắn chưa hẳn đã nghe, nhưng nếu là lời của người năm đó hoàn thành điền tự viên ban, hắn chỉ có thể nghe lấy, hàm lệ khom người nói:
- Không dám quấy rầy vương gia, tiểu lão nhi cáo lui!
- Không vội!
Miêu Nghị gọi hắn lại, nhíu mày hỏi một câu:
- Là cung chủ Mộc Hành cung Lâm Hải để người đến tìm bản vương tìm đáp án chuyện này?
- Vâng!
Mộc Sâm gật đầu.
Miêu Nghị híp mắt, tin tức chuyện này còn chưa truyền ra, sao Lâm Hải lại biết tin nhanh như vậy? Còn chỉ định Mộc Sâm đến tìm hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...