Nhưng Miêu Nghị lại không trả lời câu hỏi, mà coi chừng nàng từ từ hỏi lại:
- Ta đã nói qua với ngươi, ta để Bát Giới bế quan là vì muốn tốt cho hắn, hắn lén lén từ nơi bế quan tu luyện chạy ra cùng người tụ hội, sao ngươi không nói cho ta?
Ngọc la sát không nói gì, vẻ chấn kinh trên mặt theo đó mà ngưng trệ, hỏi chuyện Yêu Tăng sao lại kéo sang việc này, có phần lúng túng nói:
- Đại ca, chuyện nam nữ là nhân chi thường tình, riêng tư giữa phu phụ nên được bảo mật, há có đạo lý tùy ý nói cho người thứ ba biết.
- Thì ra là như thế!
Miêu Nghị ra vẻ hoảng nhiên đại ngộ (như chợt hiểu ra), cũng có ý vị trào phúng trong đó, coi chừng nàng gật đầu nói:
- Bát Giới ngoại tụ hội cùng người, còn qua lại cùng một nữ nhân khác, nữ nhân kia có mang hài tử của Bát Giới, Bát Giới mang nàng bỏ trốn, lại không khéo gặp phải Yêu Tăng Nam Ba...
Chuyện sau đó liền cũng rủ rỉ nói ra.
Biểu tình trên mặt Ngọc la sát có thể nói là cực kỳ đặc sắc, có phẫn nộ, có oán hận, có hạnh tại nhạc họa, có hãi hùng khiếp vía, oán hận tên bạc tình Bát Giới, kinh hãi là vì Bát Giới tìm được sự sống trong cái chết, hạnh tại nhạc họa là ở Mộc Na chết thảm, khó qua là ở Thất giới đại sư lại vì cứu tên bạc tình Bát Giới kia mà chết, cũng đã minh bạch dụng ý cua Miêu Nghị khi hỏi câu vừa rồi, nếu không phải nàng giúp Bát Giới giấu diếm, sớm có Miêu Nghị quản lấy, làm sao xảy ra chuyện kia, làm sao sẽ khiến Thất giới đại sư chết thảm.
Nàng nhất thời không biết nói gì, Mộc Na chết thảm sẽ khiến nàng nguôi giận không ít, nhưng cái chết của Thất giới đại sư cũng có phần trách nhiệm của nàng, huống hồ là nàng lắm miệng thảo hảo mới khiến Thất giới đại sứ chạy tới tham dự pháp hội, bên công bên tội như thế, nhất thời nàng cũng không oán trách Bát Giới nhiều lắm, chẳng qua vẫn căm hận nói:
- Tên hỗn đản Bát Giới giờ ở đâu?
Miêu Nghị mắt nhìn phương xa, sau khi Vân Tri Thu biết được tường tình sự thể liền chủ động liên hệ Bát Giới, Bát Giới chi trả lời Vân Tri Thu một câu “Quy y tạ Phật” liền không còn tin tức, mà Diêu Tu mai phục tại cửa vào mật đạo cũng tận mắt nhìn thấy Bát Giới tiến vào Cực lạc giới, hắn đại khái đoán được Bát Giới đã đi nơi nào, chẳng qua trên miệng lại trả lời:
- Sau khi cứu được hắn, ta nói với hắn, sau này sẽ không mắng hắn, sẽ không đánh hắn, cũng sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa, hắn thích làm sao thì làm, ta cũng quản không được hai ngươi, hắn muốn đi thì cứ đi thôi, ta sẽ không hỏi qua nữa.
Ngọc la sát trong lòng thổn thức, thầm mắng Bát Giới tên khốn kiếp, nàng có thể cảm giác được, Bát Giới thật tổn thương đại ca này không nhẹ, nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt, vì cứu Bát Giới mà đem cả huyết liên cho Yêu Tăng, một khi Yêu Tăng quyển thổ trọng lại, áp lực mà vị này phải thừa thụ không cần nghĩ cũng biết.
Trầm mặc một lúc mới nói:
- Bát Giới quy Bát Giới, đại ca không được giận lây Tâm Hồ.
Miêu Nghị lành lạnh nói:
- Không nhìn mặt tăng thì phải nhìn mặt Phật, có mặt mũi Ngọc Diện Phật ở đấy, ta nào dám đắc tội con trai ngươi.
Ngọc la sát lúng túng, biết đây là giận lây sang mình vì lẽ giúp Bát Giới giấu diếm, đến nỗi chọc ra chuyện lớn như vậy, có điểm chột dạ nói:
- Người một nhà dù sao cũng là người một nhà, đại ca nói thế, thật khiến ta xấu hổ vô cùng. Tên Bát Giới tên khốn kiếp, đừng để ta tìm được, tìm được nhất định sẽ giúp đại ca giáo huấn một phen!
Miêu Nghị không nguyện lại nhắc đến chuyện này, chuyển chủ đề, nói:
- Nam Ba được đến huyết liên, tùy thời sẽ có khả năng quyển thổ trọng lai, có chút sự tình lại không tiện công khai, Nam Ba không ngờ biết điều mật đạo kia, ta hoài nghi hắn vốn là tưởng tiến vào Cực lạc giới, bởi thế Cực lạc giới bên này, ngươi ắt phải đề tinh Phật chủ một tiếng, để tăng cường giới bị.
Ngọc la sát gật đầu:
- Xem ra ta tất phai an bài người canh giữ cửa vào mật đạo phía bên này.
Miêu Nghị tiện tay chuyển ra một khối ngọc điệp:
- Chẳng những mật đạo tiến vào, còn có mật đạo đi ra, ngươi biết thế là được, đừng tiết lộ ra ngoài, sau này không biết sẽ xảy ra sự tình gì, tính là giữ đường lui cho bản thân, phía Tâm Hồ ngươi không cần lo lắng, nếu khả năng, đứng để hắn cuốn thêm vào thị phi gì nữa, chúng ta đã kinh lịch đủ nhiều, ta không nghĩ hắn trở thành Bát Giới thứ hai, cũng không muốn hắn biến thành Thất giới đại sư.
Ngọc la sát nhận lấy ngọc điệp cầm lên tra xem, phát hiện là hai lộ tuyến đồ, chuẩn bị có cơ hội đi một chuyến làm quen, gật đầu nói:
- Đại ca nói phai, Tâm Hồ có đại ca nhìn ta rất yên tâm!
Miêu Nghị tâm tư vừa chuyển, lại hỏi:
- Trấn yêu tháp là chuyện gì, vì sao phải thu tập nhiều ác dục như vậy?
Ngọc la sát sửng sốt một lúc, lắc đầu nói:
- Hẳn nên là dùng để trấn áp Bạch chủ cùng Yêu chủ, cụ thể là chuyện gì ta cũng không rõ ràng, năm đó chuyện ám toán Bạch chủ cùng Yêu chủ được làm vô cùng bí ẩn, không ít người trong chúng ta mãi đến lúc sự thể xảy ra, khi động thủ mới biết là đối phó bọn họ, cả lúc nào luyện chế Trấn yêu tháp đều không biết, có thể thấy đã được tính toán cân nhắc kỹ càng, ở Cực lạc giới nay chỉ có thân tín Phật chủ mới biết chân tướng trong đó. Có một điểm có thể khẳng định, khả năng Bạch chủ cùng Yêu chủ con sống trong Trấn yêu tháp là rất lớn, nếu không đã không đến mức một mức thu nhặt ác dục của thiên hạ.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Ác dục không khả năng trấn áp được Bạch chủ, trong đó tất có kỳ quặc.
Ngọc la sát a một tiếng:
S-ao đại ca khẳng định như thế? Miêu Nghị tu luyện chính là Tinh hoa quyết, há có thể không biết Tinh hỏa quyết là khắc tinh của thất tình lục dục, bằng thực lực Bạch chủ, ác dục nhiều đến đâu cũng khó gần nhục thân Bạch chủ, dùng ác dục trấn áp Bạch chủ là chuyên không khả năng, chẳng qua không cần phải giải thích cái này với Ngọc la sát, hắn lại hỏi:
- Trong mắt ngươi, nhân phẩm con người Bạch chủ như thế nào?
- Nhân phẩm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...