Phi Thiên

Biển rừng xanh ngắt, một màu xanh trai khắp đất trời.

Trong động cây cổ thụ, Mộc Na an tỉnh nằm trên sạp, váy vén lên, lộ bụng nhỏ đã nửa lồi ra.

Bát Giới sấp ở một bên, lỗ tai dán trên bụng Mộc Na, không biết muốn nghe cái gì, nhẹ tay vỗ về, sau cùng bò lên ngồi bên cạnh, ai thanh thở dài nói:

- Làm sao lại lớn rồi?

Lời nay không biết hắn đã nói qua bao nhiêu lần.

Hắn rất đành chịu a, không ngơ không ngờ sẽ khiến Mộc Na to bụng, thẳng đến sau khi bụng Mộc Na kễnh ra hắn mới biết Mộc Na căn bản không hiểu ba chuyện linh tinh kia, không có được kinh nghiệm như Ngọc la sát, không biết làm sao để ngăn ngừa xuất hiện loại ngoài ý nay, lúc hai người hoan du Mộc Na không làm gì bảo hộ ca. Theo lý thuyết thế cũng không việc gì, Tinh linh tộc cùng nhân loại có qua tiền lệ kết hợp, nhưng không có tiền lệ nào là phồn diện hậu đại, đây cũng là nguyên nhân vì sao lâu như vậy bụng Mộc Na mới to ra.

Đặc lệ, chính bản thân Bát Giới cũng ý thức được đó là chuyện ngoài ý trong ngoài ý, nhưng vấn đề là mẹ nó rơi ngay trên đầu hắn.

Muốn mạng nhất chính là, Mộc Na là Thanh nữ Tinh linh tộc a, làm cho Thanh nữ Tinh linh tộc kễnh bụng ra, Tinh linh tộc mà biết không phát cuồng mới là la, chỉ sợ sau khi lớn chuyện cả Mộc Hành cung cũng sẽ không bỏ qua hắn, một khi tin tức truyền đến trong tại đại ca, vừa nghĩ đến hậu quả kia hắn liền không rét mà run, không khéo bị đánh chết chứ chẳng chơi.

Còn có Ngọc la sát bên kia, hắn hiện tại xem như hiểu rõ tính tình Ngọc la sát, một khi để Ngọc la sát biết được, đoán là Ngọc la sát sẽ giết hắn mất.


Liền một chuỗi hậu quả nghiêm trọng như thế, khiến Bát Giới không khỏi thở ngắn than dài, nhưng hắn lại thật không cách nào làm ra chuyện gì tuyệt tình với Mộc Na, hắn thật sự yêu nàng, đối với Ngọc la sát chỉ là **** đối với Mộc Na là chân ái.

Mộc Na cũng ngồi dậy, y ngồi bên cạnh hắn, chớp chớp đôi mắt, sờ lên bụng hỏi:

- Ngươi không thích ư?

Đôi mắt xinh đẹp trong veo, thuần khiết, giống như ngọc bích thuần tinh nhất trên đời, có thể trực ấn tâm linh người đối diện.

- Thích!

Bát Giới gượng gạo khẽ cười, đối với ngoạn ý nay hắn có tâm lý bóng mơ, lúc nhớ lại lợi Ngọc la sát thì đã không thể quay đầu.

Mộc Na bắt lấy cánh tay hắn, nói:

- Đừng có đi được không?

Bát Giới thán nói:

- Không đi không được a, Cực lạc giới Phật chủ khai đàn thuyết pháp, đại ca ta cũng muốn đi, hắn vừa đi Cực lạc giới, rất có khả năng sẽ tới xem ta, nếu phát hiện ta không có mặt, đành đứt chân con là nhẹ, ta phải về ứng phó một thời gian, người yên tâm, đợi sự tình qua sau ta lại trở về.

Trở về? Nói đến trở về chính hắn đều nhanh khóc, đến lúc đó làm sao giải thích cùng Tinh linh tộc a!.

Mộc Na hiếu kỳ nói:

- Ngươi rất sợ đại ca ư? Đại ca dữ lắm à?

Cái này...

Bát Giới sờ sờ cằm:


- Có đôi lúc có điểm hung.

Mộc Na:

- Đại ca là làm cái gì, Phật hiệu còn cao thâm hơn ngươi?

Đến hiện tại Bát Giới vẫn chưa hướng nàng để lộ về thân phận bối cảnh của mình, cũng không nói qua về thân phận đại ca hắn, không phải là muốn lừa nàng, mà là nữ nhân này quá đơn thuần, vĩnh viễn thuần khiết như một tờ giấy trắng, chưa từng tiếp xúc qua thứ gì xấu xa, căn bản không có thành phủ gì hết, rất dễ dàng bị người moi ra suy nghĩ trong lòng.

Bát Giới mấp may môi nói:

- Phật hiệu chẳng bằng ta, chỉ phải nói thế nào nhỉ, quyền thế ngất trời, hắn phát hỏa, ta rất chịu thiệt...

Nói đến đây, hắn cũng thật là phục đại ca, tuy trước nay luôn cam thấy đại ca rất lợi hại, nhưng thật không nghĩ tới đại ca không ngờ hỗn thành Thiên vương chưởng lệnh Nam quân của Thiên Đình, mà lao ba trên danh nghĩa là Ngọc diện phật của Cực lạc giới. Đại ca là nhân vật có quyền thế đếm được trên đầu ngón tay tại Thiên Đình, lão bà lại là nhân vật có quyền thế đếm được trên đầu ngón tay tại Cực lạc giới, theo lý thuyết có hai đại nhân vật như vậy choàng lên, hắn có thể bật cười ha hả, nhưng hắn thật một điểm đều cười không nổi, mong không được tránh xa xa một chút mới tốt.

Mộc Na căn bản không có khái niệm gì đối với cái gọi là quyền thế ngất trời, chỉ có thể đoán đoạn hẳn là người rất vĩ đại?

Chẳng qua còn là nắm chặt tay Bát Giới, thấp thỏm nói:

- Ta sợ!


Bát Giới vỗ nhẹ lên tay nang an ủi nói:

- Không cần sợ, đại ca hung là hung một chút, chẳng qua vẫn có người đánh bại được hắn, đại ca sợ đại tẩu, chốc nữa ta đi cầu đại tẩu, đại tẩu miệng dao găm tâm đậu hủ, có đại tẩu ra mặt, đại ca không thể làm gì được chung ta, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm.

- Ta không phải sợ đại ca.

Mộc Na lắc lắc đầu, sờ sờ bụng đã lôi ra của mình, thấp giọng nói:

- Váy sắp che không nổi, ngươi không ở đây, ta sợ!

Nàng lo lắng Bát Giới không ở đây khiến người Tinh linh tộc nhìn đi ra, nếu Bát Giới ở đây, dùng lời Bát Giới vẫn hay nói, có hắn thì không cần sợ, mà Mộc Na còn thật tin, tin có hắn thì không cần sợ, phần tín nhiệm này khiến Bát Giới áp lực rất lớn!

Bát Giới gãi gãi đầu trọc, vấn đề hắn cũng nan giải, hắn cũng sợ a!

Hắn nghĩ hay là có nên trực tiếp đi tìm đại tẩu, bằng quyền thế hiện nay của đại ca, như quả ra mặt hoa hoan Mộc Hành cung cùng Tinh linh tộc, hắn có thể làm được a. Nhưng vấn đề là, đại ca đại tẩu có thể giúp hắn cùng theo lừa ca Ngọc la sát ư? Dạng này không khéo sẽ chọc đến đại ca cùng Ngọc la sát trở mặt thành thù! Ngọc la sát kia lục yên lành thì cũng thôi, một khi chọc giận, lại không phải ăn chay, đến lúc đó sợ không phải đánh hắn một trận liền có thể xong chuyện, hai bên đều có quyền thế lớn như vậy, đối đầu nhau sợ là phai lưỡng bại câu thương, điều đó hắn không nguyện nhìn đến, hắn cũng không nguyện bởi vì chính mình tự tử, ham chơi ma rước phiền toái cho người nhà.

Bởi thế, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn thật không nghĩ đem việc này chọc ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui