Thượng Quan Thanh thiếu chút thì bị lời này ngộp chết, cái gì gọi là ảnh hưởng của hắn đối với bọn họ thực quá lớn, làm như ta muốn vào để thông cung vậy.
Thật là chư chư như đao, không thể không nhịn xuống ý niệm vào xem, Thượng Quan Thanh xanh đến nghiêm mặt nói:
- Thi thể thì ta có thể mang đi chứ?
Cao Quán hờ hững nói:
- Thi thể có thể mang đi, nhưng đồ vật trong người hắn tạm thời đại tổng quản không mang đi được, trong đó có lẽ con chứng cứ nào khác.
Thượng Quan Thanh quát một tiếng:
- Khiêng đi!
Hai tên thủ hạ đi theo lập tức bước lên thu thập thi thể Hướng Trung, cùng theo sau người Thượng Quan Thanh bước nhanh rời đi.
- Đại tổng quan! Cao Quán bỗng gọi với một tiếng.
Thượng Quan Thanh dừng bước, lành lạnh quay đầu. Cao Quán thở dài một hơi, nói:
- Sự việc trọng đại, ta phụng mệnh bệ hạ tra án, không thể tuẫn tư (vì tình riêng mà làm trái phép tắc), nên làm thế nào thì phải làm thế đó! Ta cùng đại tổng quản không có ân oán cá nhân, có chút sự tình hi vọng đại tổng quản không để ở trong lòng!
Có nghe được vào không thì không biết, chỉ thấy Thượng Quan Thanh quay đầu liền đi, một câu dư thưa đều không có.
Trong Tinh thần điện, Thanh chu ngồi ở sau án thả xuống ngọc điệp trong tay, cũng khẽ thở dài một tiếng:
- Hướng Trung chết rồi? Hắn đi theo hộ giá cũng nhiều năm rồi, đúng không?
Thượng Quan Thanh ở một bên cúi đầu nói:
- Không kham nổi giày vò trong ngục nên đụng tường tự tận!
Tiếp đó bước nhanh đi xuống, đi tới trước án, phốc một tiếng, quỳ xuống, đau thanh bị thiết nói:
- Bệ hạ! Không thể tra xét thêm nữa! Ít nhất không thể tiếp tục điều tra bằng cách này! Đại lao giám sát hữu bộ là chỗ nào? Chính là địa ngục trần gian mà người người đều biết, khổ hình trong đó không phải thường nhân có thể nhẫn thụ, đi vào rồi con mấy ai lành lặn đi ra, có mấy ai không bị lột một lớp da? Cao Quán tra án bệ hạ cũng biết, không có y chỉ bệ hạ, phá án cực là lãnh khốc vô tình, bao nhiêu người chết ở trên tay hắn? Ảnh vệ là tử sĩ à, lại bị Cao Quán tiếp tục giày vò như thế, sợ là không thể lại dùng! Bệ hạ, nếu tiếp tục để Cao Quán điều tra, Ảnh vệ liền cung phế, còn không bằng toàn bộ xử quyết bắt đầu lần nữa bồi dưỡng lại một nhóm, thật không thể tái tra xét, ít nhất không thể cho Cao Quán tại tra!
Nương theo lời Thanh chu cảm khái về cái chết của Hướng Trung, hắn vội thừa cơ can gián.
Vấn đề này không phai Thanh Chủ chưa từng suy xét qua, trầm ngâm nói:
- Chẳng lẽ lại để Ảnh vệ tự tra?
Thượng Quan Thanh nói:
- Như quả bệ hạ lo lắng, liền có thể điều rất nhiều nhân thủ đang tin từ giám sát tả bộ cùng cận vệ quân liên thủ thẩm tra, không thể để cho Cao Quán tiếp tục tra đi xuống!
Thanh Chủ do dự hồi lâu, cuối cùng mơi nói:
- Chuẩn tấu! Thượng Quan a, đừng gây thêm rắc rối cho trẫm!
- Tuân mệnh! Thượng Quan Thanh dập đầu nức nở nói:
- Tạ ơn bệ hạ tín nhiệm!
Sau khi Thượng Quan Thanh rời đi, Thanh Chủ đứng dậy đi vào trong Tàng Thư Các, tiện tay lật xem một quyển sách, mặt sau giá sách gần đó có một bóng người mặc áo choàng đen hiện ra truyền âm mật báo một ít sự tình. Lông mày Thanh Chủ dần dần nhăn lại:
- Ýtứ trong lời Cao Quán là hoài nghi đến trên đầu Thượng Quan?
Một thanh âm có vẻ phiêu hốt vang lên.
- Hai người đương chúng nhao lên, Cao Quán đúng là có nói như vậy, chẳng qua nghe cũng có vài phân đạo lý.
Thanh Chủ yên lặng không nói...
Hoàng Phủ thế gia, trong Vấn Thương lâu, chấp sự các khu vực của Quần Anh hội dồn dập đi tới tề tụ một đường.
Hoàng Phủ Quân Nhu ngồi ngay ngắn ở trên, đây là lần đầu tiên nàng triệu tập chấp sự các khu vực tới nghị sự sau khi chính thức bước lên vi trí đải chưởng quỷ Quần Anh hội. Mẹ nàng Hoàng Phủ Đoan Dung có qua kinh nghiệm về phương diện này, ngồi ở một bên thỉnh thoảng nhắc nhở mấy câu.
Nghị sự kết thúc, chấp sự các khu vực hoặc đi hoặc lưu, nhưng người lưu lại tiếp tục bàn bạc cùng Hoàng Phủ Quân Nhu, bọn họ tính là thủ hạ của Hoàng Phủ Đoan Dung, sau khi Hoàng Phủ Đoan Dung nhường chỗ, bên kia còn chưa kịp triệt đổi toàn bộ, lúc này Hoàng Phủ Đoan Dung đang giúp nữ nhi dẫn tiến, khiến nhưng thủ hạ cũ nay tiếp tục hiệp trợ nữ nhi mình.
Sau khi kết thúc thượng nghi, lúc hai mẹ con về đến viện tử nhà mình, lại thấy trong viện tử gần như toàn bộ thế thiếp tư nữ của Hoàng Phủ Yến đều đến đông đủ, Ngọ Ninh nương tựa bên cửa sổ trên lầu các một bên phất phất tay với hai mẫu nữ nàng, tỏ vẻ đành chịu.
Viện tử nay bình thương không qua ưa thích người ngoại tự tiện xông vào, nhưng những người này cư muốn tiến đến, Ngọ Ninh cũng không tiện ngăn trở, rốt cuộc trong đó có không ít người la trưởng bối của Hoàng Phủ Đoan Dung.
Hai mẹ con ngạc nhiên, lại thấy đám đông thê thiếp tử nữ cua Hoàng Phủ Yến dồn dập chủ động tránh ra hai bên nhường đường, đều khẽ cười lấy lòng với Hoàng Phủ Quân Nhu, không phải đối với Hoàng Phủ Đoan Dung, mà là đối với Hoàng Phủ Quân Nhu, người thì cười lên kêu “Nhu Nhu”, kẻ thì cười lên kêu “Tỷ tỷ”.
Thời này khắc này hai mẹ con mới hoảng nhiên đại ngộ, sau khi Hoàng Phú Yến chết, đại quyền cạnh lạc, những người này mất đi chỗ dựa liền cung thất thế theo, bây giơ Hoàng Phủ Quân Nhu lần nữa nắm được vị trí trọng yếu trong gia tộc, cầm giữ đại quyền tại lộ tương đối lớn của Hoàng Phủ gia, cũng đồng nghĩa với có tiếng nói tương đương có sức nặng, bắt đầu từ hôm nay, thành viên một hệ Hoàng Phú Yến lấy Hoàng Phủ Quân Nhu làm đầu, sau này đều phải dựa dẫm Hoàng Phủ Quân Nhu tranh thủ lợi ích cho bọn họ, để có vị trí đặt chân trong nội bộ gia tộc.
Hoàng Phủ Quân Nhu đoan trang kiều mỹ, một đường ngầm cười gật đầu với hai bên, không ti không cang, khoan thai đi giữa chúng nhân...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...