Phi Thiên

Lan Hầu phất tay áo quay người đi, sải bước đi về phía Đô Đốc phủ.

Có thể đẩy trách nhiệm lại không đẩy, đây không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao? Hai người ngơ ngác nhìn nhau lắc đầu một cái, mỗi người rút ra một món pháp bảo cắm trên mặt đất thu hồi...

Náo loạn trên Ngọc Hồ đã dần dần trở lại bình thường, Miêu Nghị còn đang nhớ lại trận chiến khi nãy.

Nếu như nói trước thấy Yêu Nhược Tiên và Viên Thống Lĩnh giao thủ ở Tinh Tú Hải là một cảnh giới, như vậy hôm nay hắn lại thấy được một cảnh giới giao phong khác. Hắn phát hiện cảnh giới này cách xa hắn còn đang phải dùng long câu đánh giết dưới mặt đất không biết bao nhiêu mà kể, thật sự là quá xa vời, trước mắt chỉ có thể nhìn lên.

- Này, vị cô nương Tiếu Tiếu kia có xinh đẹp hay không, có tuyệt không?

La Song Phi ở bên cạnh hắn nháy nhó hỏi:

- Nữ nhân như vậy là số một rồi phải không?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía y, nói thật cảm thấy có chút ghen tỵ. Hắn không dám loạn động, tên này lại lớn gan tới mức sờ loạn trên gò ngực trắng như tuyết của người ta, khiến cho Miêu Nghị hận không được chặt đôi tay chó của y xuống.

Bất quá không thể không thừa nhận lời La Song Phi, Miêu Nghị gật đầu một cái.

La Song Phi lại hỏi:

- Vậy ngươi có thích nàng hay không?


Miêu Nghị gật đầu nói:

- Người không phải là cỏ cây sao thể vô tình, nữ nhân như vậy bất cứ nam nhân nào thấy cũng sẽ thích, ta cũng là nam nhân bình thường, tự nhiên không thể ngoại lệ.

Vừa nghe Miêu Nghị nói ra lời thật lòng, La Song Phi lập tức trở mặt, khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng vào một tên tiểu mã thừa như ngươi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không chịu suy nghĩ xem người ta có thể coi trọng ngươi không. Đó là người xa không thể với đối với ngươi, nên thực tế một chút đi tiểu mã thừa!

- Đúng là người ta không thể nào coi trọng ta.

Miêu Nghị rất tự biết mình gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn về vầng trăng sáng trên bầu trời đêm kia, trong đầu thoáng qua thân ảnh phong hoa tuyệt đại của lão Bạch. Hắn vẫn hết sức ngưỡng mộ lòng dạ và khí độ của lão Bạch, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, theo bản năng từ từ ngâm nga:

- Rượu ngon giai nhân chỉ chờ lúc rỗi, chỉ sợ lòng ai kia không biết tiến thủ, chậm chạp mãi không tiến lên. Nếu có hồng nhan không già, cũng chỉ đợi đến ngày ai kia làm mưa làm gió, sao có chuyện xa không thể với?

La Song Phi thấy bất kể là thần thái hay là trong lời nói hắn ẩn chứa lòng dạ khí độ đều trong nháy mắt tăng lên mấy cấp, thật không nghĩ tới Miêu Nghị lại có thể nói ra lời có chiều sâu, có dã tâm bao la như vậy. Miêu Nghị đắm chìm trong trạng thái này toát ra một khí chất khác hẳn, tựa hồ nháy mắt khí thế trở nên mênh mông cuồn cuộn, khiến cho La Song Phi kinh ngạc nhìn hắn.

Bất quá rất nhanh La Song Phi lại hừ hừ nói:

- Dã tâm khá lớn, loại nữ nhân này cũng có thể đặt làm mục tiêu phấn đấu. Thật không có tiền đồ, tiểu mã thừa chỉ là tiểu mã thừa, ếch ngồi đáy giếng, vừa nhìn cũng biết ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân nào hơn nàng ấy.

Y gọi tiểu mã thừa quen miệng khiến cho Miêu Nghị hơi nổi giận:

- Ít nhất tiểu mã thừa ta đây có thể giúp ngươi giải quyết thân phận tán tu, nếu ngươi không vui lòng, vậy có thể rời đi, không tiễn!

Dứt lời hắn quay người đạp sóng phi độ đi.

- Này, ta chỉ đùa với ngươi một chút mà thôi. Đừng nóng giận, như vậy không vui chút nào!

La Song Phi đuổi sát theo sau hắn cười hì hì nói:

- Không phải là tìm người sao, không tìm nữa sao?

- Bọn họ không tìm được chúng ta, nhất định sẽ trở về biệt viện.


Chiếc thuyền kia bị Tiếu Tiếu thi pháp chạy dưới đáy hồ thật là xa, sau khi thuyền vỡ, hai người đã thất lạc với bọn Điền Thanh Phong.

Hai người trở lại biệt viện Ngọc Đô phong đợi không bao lâu, quả nhiên bọn Điền Thanh Phong cũng trở lại sau đó. Nhớ tới chuyện đêm nay, ai nấy lòng vẫn còn sợ hãi, nhất là Lâm Bình Bình đi theo mọi người.

Điền Thanh Phong vừa thấy mặt đã nói:

- Đại nhân, hay là chúng ta chạy nhanh đi.

Nên thoát khỏi nơi này, thật sự là không tiện ở lại đô thành lâu hơn nữa.

Bất quá Miêu Nghị không đồng ý rời đi bây giờ, bởi vì Hoắc Lăng Tiêu nói đã không sao, hắn chuẩn bị chờ xem, thử xem có thật như vậy hay không.

Nếu như có chuyện, bây giờ rời đi ngược lại sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, ở chỗ này cho dù là bị bắt cũng còn có thể đánh chết quyết không thừa nhận, khác hẳn chuyện chạy trốn bị bắt trở lại.

Mọi người lại ở Ngọc Đô phong hai ngày, không có bất kỳ phiền phức nào tìm tới cửa, rất hiển nhiên chuyện này thật sự đã qua, nếu không bằng vào khả năng của Đô Đốc phủ ở đô thành không tới nỗi không tra được bọn họ ở tại nơi này.

Tất cả mọi người yên lòng, Miêu Nghị gọi một mình Lâm Bình Bình tới gặp mình.

Đương nhiên tên họ La cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, đuổi cũng không đi, ra vẻ ta xuất thân là giặc cướp không sợ ai cả.

- Lâm Bình Bình, ngươi có muốn ra sức cho ta không?

Bên trong phòng khách, Miêu Nghị vừa nói ra lời này, Lâm Bình Bình nhất thời mừng rỡ vô cùng, thậm chí kích động tới mức hơi run rẩy.

Nàng biết lời này có ý nghĩa thế nào, biết rốt cục mình cũng gặp được cơ hội mà không biết bao nhiêu tán tu đô thành cực khổ mong đợi, lúc này quỳ xuống tỏ rõ thành ý, gật đầu liên tục nói:


- Lâm Bình Bình nguyện liều mạng vì Đại nhân, kính xin Đại nhân cho Lâm Bình Bình một cơ hội!

- Đứng lên đi!

Miêu Nghị đưa tay bảo nàng đứng lên, đi tới trước mặt nàng nói:

- Nếu cần người ta có thể đi tìm những môn phái kia, không cần thiết dùng tán tu mới Bạch Liên nhị phẩm như ngươi. Ngươi hãy tạm thời ở lại đô thành, ba năm sau, nếu như biểu hiện của ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ cho ngươi một thân phận chính thức.

Lâm Bình Bình kích động ôm quyền nói:

- Xin Đại nhân chỉ điểm, nhất định Lâm Bình Bình sẽ không làm cho Đại nhân thất vọng.

Bảo nàng làm việc cho mình, tự nhiên Miêu Nghị sẽ không để cho nàng tiếp tục sống trong sơn động hoàn cảnh khắc nghiệt như trước nữa, đương nhiên cũng sẽ không để cho nàng tiếp tục ở biệt viện ở Ngọc Đô phong nữa, như vậy chi tiêu không khỏi quá lớn. Hắn thuê cho nàng một tiểu viện cấp thấp nhất dưới chân núi, mặc dù hoàn cảnh không tốt như phía trên nhưng cũng đủ cho nàng sử dụng, hơn nữa ở tại Ngọc Đô phong trên địa bàn thương hội Tiên Quốc cũng có thể bảo đảm an toàn ở mức độ nhất định.

Hàng năm Miêu Nghị sẽ cho nàng một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, bao gồm tinh tệ các loại, hắn sẽ dặn dò thương hội, bảo mỗi tháng Lâm Bình Bình tới thương hội nhận, đây là một khoản giúp cho nàng có thể sống thoải mái ở đô thành này.

Bỏ ra tài nguyên tự nhiên cũng sẽ không cho không, Miêu Nghị lệnh cho Lâm Bình Bình tiếp tục ở lại đô thành thu thập các loại tin tức, mỗi tháng báo cho hắn một lần. Nếu biểu hiện tốt, cam kết ba năm sau giúp nàng chính thức thoát khỏi thân phận tán tu.

Đối với Miêu Nghị, con số bỏ ra có thể không nhiều lắm, nhưng đối với Lâm Bình Bình mà nói, đây đã là biến hóa long trời lở đất, nàng mừng rỡ đáp ứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui