Phi Thiên

Ra khỏi tửu lâu, Dương Khánh đi đi lại lại trong đám người ở phố, từ khi nhận được tin của Bạch Phượng Hoàng hắn đang suy tư sự kiện từ đầu tới đuôi, xem có bẫy hay không, Bạch Phượng Hoàng dễ dàng đắc thủ làm cho hắn có chút lo lắng, cảm thấy có phải quá đơn giản rồi hay không, đối thủ dù sao cũng là Hạ Hầu Thác. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, không cảm thấy chỗ nào có vấn đề gì, nghĩ lại, Hạ Hầu Thác thì sao chứ? Phía trước đã chuẩn bị chu đáo chặt chẽ không phải là vì để dễ dàng đắc thủ sao?

Áp lực từ Hạ Hầu Thác trong nháy mắt tiêu biến, hắn đứng ở thượng du bờ sông tìm chiếc thuyền, dặn người chèo thuyên điều khiển thuyền đi xuống.

Thuận dòng tiếp cận, khi cách thuyền của Hạ Hầu Thác chỉ vài chục trượng, bấm tay bắn ra một nhẫn trữ vật, bắn vào bên trong thuyền Hạ Hầu Thác, ngoại trừ việc này ra thì không có bất kỳ tiếp cận và chạm trán nào.

Bên trong Bạch Phượng Hoàng bắt lấy nhẫn trừ vật, nhận được tin tức căn dặn của Dương Khánh, dạy bà ta làm như thế nào.

Bạch Phượng Hoàng gọi Diêm Tu bên trong nhẫn trừ vật ra, thúc giục:

- Các ngươi lén lén lút lút khiến cho lão nương có chút lo lắng, mau lên một chút!

Diêm Tu cũng không cùng bà ta nói nhảm, phất tay đem bà ta cất đi, đổi thành Diêm Tu ngồi ở vị trí của Bạch Phượng Hoàng, lật bàn tay một cái, lòng bàn tay quay tròn Chiêu hồn phiên còn chưa phóng đại, từng đạo hắc quang bắn ra, đánh vào ngực Hạ Hầu Thác, ước chừng mấy chục đao.

Chiếc thuyền Dương Khánh ngồi vẫn đang đi xuôi dòng, không có ý quay đầu lại, đến khi Diêm Tu tới tin, Dương Khánh trở tay lấy ra một tinh linh từ trong tay áo, hỏi tình hình:

- Thế nào?

Diêm Tu:

- Không sai, chính là Hạ Hầu Thác!


Dương Khánh khuôn mặt hiện lên thần sắc đại hỉ, hỏi: Hắn quanh người có mai phục không?

Diêm Tu:

- Quanh người khẳng định có kẻ đang trông chừng bên này, cụ thể có bao nhiêu người hắn cũng không rõ lắm, chuyện này hắn không tự mình an bài, đều là trưởng tử Hạ Hầu Dung của hắn đang phụ trách.

Dương Khánh ngần ra, hỏi: Hạ Hầu Dung? Không phải đã chết rồi sao? Lẽ nào cũng là giả chết?

Diêm Tu:

- Không sai, là giả chết. Tộc lão hội hằng ngày quản lý chính là do Hạ Hầu Dung phụ trách.

Dương Khánh lập hỏi:

- Tộc lão hội ở đâu?

Diêm Tu:

- Viên tinh cầu này chính là cứ điểm của tộc lão hội, tộc lão hội đều bị khống chế ở chỗ này, phán đoán của ngươi không sai, Vệ Khu quả thật là cái bây do hắn bố trí, lão tặc quả thực chuẩn bị dùng cái bẫy này đối phó Yêu Tăng. Còn nữa, thiên đình cảnh nội lộ tuyên Vệ Khu chỉ biết một con đường, còn một đường khác hắn không biết.

Những thứ khác không trọng yếu, chỉ cần thăm dò nội tình tộc lão hội là tốt rồi! Dương Khánh đại hỉ, lại hỏi:

- Trên viên tinh câu này có bao nhiêu nhân mã của Hạ Hầu gia?

Diêm Tu:

- Người không nhiều, đại khái khoảng một trăm vạn, nhưng rất tinh nhuệ, thực lực vô cùng mạnh, trong đó hơn bảy mươi vạn tu vi yếu nhất cũng đạt tới hóa liên cảnh giới hộ vệ cho Hạ Hầu gia gia chủ cũng là đến từ nơi đây!

Dương Khánh thất kinh, nghĩa là Hạ Hầu gia trên tay năm giữ hơn bảy mươi vạn tu sĩ pháp lực vô biên, đối mặt với thiên hạ bất kỳ một nhánh đại quân nào đều có thể đánh chính diện, Hạ Hầu gia nội tình quả nhiên là đáng sợ, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, Hạ Hầu gia tích lũy tài lực suốt mấy triều đại không phải chuyện đùa, nuôi được bằng đó quân.

Thế lực ngoại giới khổng lồ như vậy, nơi đây lại có vũ lực mạnh mẽ như vậy. Hạ Hầu gia hoàn toàn có năng lực nắm lấy thiên hạ này, nhưng mà lại không có ý tranh giành quyền lợi, khiến Dương Khánh không khỏi suy nghĩ sâu xa. Diêm Tu:

- Kế tiếp làm như thế nào?


Dương Khánh phục hồi tinh thần, báo cho biết:

- Đợi, ta trưng cầu một chút ý của vương gia!

Hắn lấy tinh linh ra đổi qua liền báo cho Miêu Nghị biết:

- Vương gia, đã thuận lợi khống chế được Hạ Hầu Thác!

Miêu Nghị đang buồn bực ở trong thư phòng bỗng nhiên đứng lên ánh mắt mừng rỡ, lấy tinh linh ra gấp gáp trả lời:

- Tốt! Làm cho gọn gàng vào!

Dương Khánh:

- Vương gia, Hạ Hầu gia thực lực so với chúng ta tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, Hạ Hầu gia ước chừng có một triệu nhân mã ở đây, trong đó hóa liên tu vi trở lên đạt đên hơn bảy mươi vạn!

Miêu Nghị khiếp sợ, hỏi:

- Ngươi nói bên đó có hơn bảy mươi vạn tu sĩ pháp lực vô biên?

Dương Khánh:

- Đúng vậy! Những người này Vương gia muốn xử trí như thể nào?

Miêu Nghị hơi chút trầm ngâm, hỏi:


- Có khả năng chiêu mộ hay không?

Dương Khánh hiểu ý nghĩ của hắn, nếu có được nhóm người này tương trợ, thiên hạ tranh hùng sẽ như hổ thêm cánh. Suy tư một hôi hắn hồi phục:

- E là rất khó! Đây đều là gia tướng của Hạ Hầu gia, lung lạc trên tay Hạ Hầu gia không biết bao nhiêu năm, mức độ trung thành với Hạ Hầu gia khó có thể tưởng tượng được, nuôi những người này cũng không phải là con số nhỏ, không phải tài lực mà vương gia có thể cung cấp, Vương gia nếu không cung cấp được tài lực thì cũng không có nhiều vị trí tốt như vậy để an trí bọn họ, theo chân Hạ Hầu gia tốt hay là theo chân Vương gia tốt, bọn họ đương nhiên là sẽ hướng về Hạ Hầu gia, như vậy một khi Hạ Hầu gia vung tay, hậu quả không thể nào đoán trước được. Trừ phi Vương gia giết sạch toàn bộ Hạ Hầu gia đệ tử, nhưng không có Hạ Hầu gia quản thúc, muốn cho nhiều người như vậy toàn bộ chuyển đổi lập trường sang nghe lệnh người khác là rất khó! Những người này vẫn là nhận sự chu cấp từ Hạ Hầu gia, khác với tình hình tranh quyền đoạt lợi với thiên đình bên kia.

Câu nói sau cùng mới là then chốt! Miêu Nghị:

- Người chúng ta mang đi có khả năng một lưới bắt hết những người này không?

Dương Khánh:

- Chuyện này không thành vấn đề, hiện giờ Hạ Hầu Thác rơi vào tay của chúng ta, nếu làm sẽ rất dễ dàng!

Miêu Nghị:

- Ngươi có suy nghĩ gì với những người này? Dương Khánh:

- Có thể luyện đan, đúng là một khoản của cải đáng giá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui