Vốn không cần lo lắng về Ngưu Hữu Đức, nhưng Bàng Quán to gan lớn mật như vậy, thật sự làm lão không thể không suy nghĩ lào liệu còn chỗ dựa nào khác không, điều mà lão có thể cho Ngưu Hữu Đức, một khi Bàng Quán đắc thủ cũng có thể cho Ngưu Hữu Đức, thậm chí còn có thể cho nhiều hơn lão.
Điều lão mong chờ hiện giờ là, cho dù Ngưu Hữu Đức không tới cứu viện, thì tốt nhất hãy án binh bất động, đừng đi giúp Bàng Quán, lão cầu viện là để thăm dò thái độ của Miêu Nghị.
Đối với lão mà nói, tình hình trước mắt, cho dù ai tới cứu viện lão cũng không tiện bằng chính thân binh của lão tới cứu viện, bởi vì lão đang ở trên chính địa bàn Nam quân của mình, nhân mã của mình cách mình gần nhất, nếu nhân mã của mình còn chẳng cứu được mình thì đừng nghĩ tới chuyện chờ được người khác tới cứu viện.
Hiện giờ cho dù có tức giận thế nào cũng vô dụng, chỉ có bình tĩnh kéo dài thời gian, hiện giờ lão cân nhất chính là thời gian, kiên trì tới lúc viện binh đến!
Hạo Đức Phương khoác trên mình bộ chiến giáp của Thiên Vương, lão múa đao trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía phản quân đang làm loạn trong thân quân của mình, muốn tiếp tục kiên trì, trước tiên phải dẹp yên phản quân trong nội bộ, chỉ khi bên trong không loạn thì mới có thể kiêm trì được lâu!
Trong nháy mắt Tô Vận đã rõ ý của lão, nhanh chóng mặc một bộ chiên giáp dành cho nữ vào câm trường thương trong tay.
- Các vị, hãy cùng bình loạn với bản vương, giết!
Hạo Đức Phương gầm lên một tiếng, làm gương cho binh sĩ, lãnh đạo gần nghìn cao thủ bên mình, đích thân xung phóng lên trước, xông vào đám phản quân.
Đám người Tô Vận theo sát phía sau, giết đến máu tươi tung tóe đây trời, cả nhánh nhân mã tựa như một lưỡi đao sắc bén chém ngang loạn quân.
Hạo Thiên Vương đích thân ra tay, sĩ khí thân quân vang dội!
Bàng Quán lom lom quan sát thế cuộc chiến trường, thấy Hạo Đức Phương tự mình xông pha chiến đấu, hung mãnh như hổ thấy một đám dê, sức chiến đấu của Thiên Vương lão làng quả nhiên khác với người thường, lãnh đạo vài ngàn người đã dám xông thẳng vào chục triệu đại quân, nhất thời trong lòng lão hơi sợ. Dù sao Hạo Đức Phương uy phong bao năm, rất có ảnh hưởng với người khác, lão bèn thi pháp hô lớn:
- Ai lấy được đầu của lão tặc Hạo Đức Phương, ta sẽ phong làm nguyên soái!
Ở nơi này, mạng người như cỏ rác, tử thương vô số.
Trong U Minh tổng đốc phủ, thật ra Miêu Nghị cũng rất căng thẳng, kế hoạch có chắc chắn thế nào cũng có khả năng thất bại, chuyện tạo phản này không phải là ngươi kề đao lên cổ kẻ khác thì là kẻ khác kề đao lên cổ ngươi, nói chẳng có chút áp lực nào là giả.
Trên lầu, sai người chuẩn bị rượu mồi, Miêu Nghị kéo đám người Dương Triệu Thanh ngồi xuống, ăn uống nói chuyện, còn gọi nhạc công xinh đẹp biểu diễn ở bên cạnh, nhạc công chính là Phi Hồng.
Nhìn thì có vẻ ung dung tự tại thực ra trong lòng ai cũng nặng trình trịch.
Bàng Quán liều mạng ở bên kia, bữa rượu này Miêu Nghị cũng khó nuốt trôi.
Hoàng Phủ Quân Nhu kể lể mấy chuyện mắt thấy tai nghe, Miêu Nghị khuyên nàng không cần phải lo lắng quá mức, chỉ cần không bại lộ mối quan hệ với hắn, thật thà ở cùng chỗ với những người khác không manh động, thì Bàng Quán sẽ không làm gì đám con tin bọn họ, bởi vì Bàng Quán không thể đối địch với cả thiên hạ này được.
Bàng Tiếu Tiếu truyền tin cầu viện, xin Miêu Nghị xuất binh giúp cha nàng, Miêu Nghị bảo nàng không cần lo lắng, nói đây là kế hoạch đã thương lượng với nhạc phụ đại nhân từ lâu, đương nhiên hắn sẽ xuất binh trợ giúp.
Sau đó Tra Như Diễm lại truyền tin tới nữa, nhắc đi nhắc lại với con rể, bảo hắn mau mau xuất binh giúp đỡ, nói Tiếu Tiếu còn tính sẽ giúp hắn sinh con đẻ cái vân vân, nói chung là đánh vào mặt tình cảm. Miêu Nghị đành nói hắn đã xuất binh rồi, trên thực tế, đại quân U Minh của hắn còn chẳng thèm rục tịch gì, đến cả ý tập trung cũng chẳng có luôn.
Hạo Đức Phương truyền tin tới, xin trợ giúp, Miêu Nghị
lập tức đồng ý luôn, nói lập tức tập trung nhân mã các kiểu.
Bàng Quán truyền đến bảo hắn phải nhanh lên, Miêu Nghị cũng liên tục đồng ý, thật ra vẫn luôn án binh bất động, thế nhưng bảo Đoạn Xuân Nhi bên kia truyền tin tức về thì lại khác.
Đến ngay cả chưởng môn Ngọc Linh của Chính Khí Môn biến trong Nam quân xảy ra binh biến cũng truyền tin tới hỏi, bởi vì Chính Khí Môn cũng phái người đi tặng quà, lo sẽ liên lụy tới Chính Khí Môn. Miêu Nghị lại bảo với Ngọc Linh, bảo Chính Khí Môn an tâm, hiện giờ trong Nam quân cảnh nội chẳng ai dám đắc tội với Chính Khí Môn cả!
Lời này không phải nói dối, hắn nắm trong tay trọng binh, ngồi xem hai bên kia đánh nhau, ai xin hắn cũng chẳng kịp nữa rồi, ai bảo dám chọc vào người của hắn?
- Ầy, muốn yên tâm uống rượu mà cũng khó đến vậy.
Miêu Nghị cất tinh linh, thở dài, ra hiệu với Phi Hồng, mười ngón tay Phi Hồng ngưng tiếng đàn.
Dương Triệu Thanh biết hiện giờ hắn căn bản không có tâm trạng uống rượu, hỏi:
- Có muốn chuẩn bị tập kết nhân mã trước không?
Đừng nói đến Miêu Nghị, đến cả y cũng cảm thấy chờ như vậy cũng nào cả lòng, cảm giác không tên khiến tâm trạng hơi hoảng hốt.
Dương Khánh giơ tay ngăn cản:
- Không thể! Bàng Quán bên kia tin tưởng mấy người Đoạn Xuân Nhi thì mình rất dễ gạt, bịa ra lý do gì cũng được, nhưng những người khác thì không dễ gạt chút nào, bọn họ chỉ trực tiếp quan sát động tĩnh của đại quân U Minh, Bàng Quán tạo phản, đại quân U Minh tập kết là có ý gì? Phải bình tĩnh, chờ pháp chỉ của Thiên Đình, chờ Thiên Đình định tội Bàng Quán là phản tặc, cũng chính là lúc chúng ta xuất binh, không lâu nữa đâu, sắp tới rồi, chỉ chút xíu nữa thôi!
Miêu Nghị đứng dậy, ném một la bàn tinh đồ ra, nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm trầm.
- Sao lại không liên lạc được? Lúc trước chăng phải còn tốt lắm sao, sao bây giờ bỗng nhiên lại không liên lạc được?
Thần Lộ Nguyên soái
- Cung Thiên Thu trong Tinh Không bỗng nhiên quay đầu lại mắng thuộc hạ bên cạnh, bên này đang tập kết nhân mã Thần Lộ, lệnh vừa truyền xuống, kết quả lập tức có tin tức truyền đến, mất liên lạc với nhân mã nhận được lệnh tập kết, không ít nơi xuất hiện tình trạng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...