- Được, đây chính là ngươi bảo ta cút, sau này ngươi cầu xin ta trở lại ta cũng không trở lại.
La Song Phi thở hồng hộc quay đầu đi, chạy đùng đùng xuống lầu.
Miêu Nghị nhìn về phía Miêu Nghị lộ vẻ kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ Đại nhân thật sự coi trọng phụ nhân phong vận dư âm này, nếu không tại sao phải vì Lâm Bình Bình đuổi đi La Song Phi mà hắn vẫn một mực dung túng?
Lâm Bình Bình cũng rất là áy náy bất an, ở đó lóng ngóng tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ai ngờ tiếng bước chân rầm rập vang lên trên thang lầu, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy La Song Phi chạy trở lại. Sắc mặt y hết sức thản nhiên, dường như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, lại nghênh ngang ngồi về chỗ cũ của mình, tức là bên cạnh Miêu Nghị.
Mọi người trợn mắt há mồm vô cùng kinh ngạc, mới vừa rồi nổi giận như vậy, vì sao chỉ trong nháy mắt lại tỏ ra như chuyện vừa rồi không chút liên quan với mình?!
Chớ nói đến người khác, Miêu Nghị còn chưa kịp tiêu hóa cơn giận, ngạc nhiên nhìn La Song Phi đang chậm rãi uống trà bên cạnh mình.
- Ngươi còn trở về làm gì?
Miêu Nghị trầm giọng hỏi.
- Hắc hắc, chút tài mọn mà thôi.
La Song Phi một tay bưng chén trà, một tay lắc túi linh thú trong tay nhìn Miêu Nghị cười hì hì nói:
- Nếu ta không làm như vậy, làm sao ngươi chịu trả Tử nhi lại cho ta?
Nói xong vén vạt áo trước lên, đeo túi linh thú vào bên hông, ngồi vui vẻ uống trà.
Miêu Nghị không biết nói gì, mình dễ dàng mắc bẫy đối phương như vậy hay sao, bèn cau mày nói:
- Ta đã trả đồ lại cho ngươi, không phải là ngươi có thể ung dung thoát thân hay sao, vì sao lại không đi?
Ôi! La Song Phi thở dài, đặt chén trà xuống, hai tay lôi kéo cánh tay Miêu Nghị ép hắn ngồi xuống ghế, rót một chén trà đẩy tới trước mặt hắn:
- Uống chén trà giảm nhiệt, chuyện lớn hóa nhỏ. Về phần chọc cho ngươi tức giận như vậy, coi như là lỗi của ta có được chăng?
Y lại vỗ vỗ vào ngực mình:
- Ta là người biết giữ chữ tín, ngươi đã trả đồ lại cho ta, ta sẽ tuân thủ lời hứa đi theo ngươi. Cho nên nói ngươi nên sớm trả lại đồ vật cho ta từ trước, nếu không ta không yên lòng đối với ngươi. Bây giờ thấy ta có đáng tin chưa, nam tử hán đại trượng phu, nói là phải giữ lời!
Dứt lời lại nhìn Lâm Bình Bình chép miệng, đổi thành truyền âm nói với Miêu Nghị:
- Ngươi đã thấy tán tu thê thảm tới mức nào, thật ra thì ta cũng không muốn làm tán tu, nếu ngươi cho ta cơ hội, tự nhiên ta sẽ không bỏ qua.
Miêu Nghị ngây ngẩn cả người, đây quả thật là niềm vui bất ngờ, nói như thế sau này không cần lo lắng tên này chạy trốn nữa…
Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Bình Bình đang đứng cạnh cửa sổ, chỉ vào một cái ghế trống bên cạnh:
- Nói ta nghe thử, vì sao con gái con rể không muốn gặp ngươi?
Lâm Bình Bình từ từ đi tới ngồi xuống, cười khổ lắc đầu nói:
- Đại nhân, thật ra thì cũng không trách chúng, muốn trách thì trách bản thân ta, là ta mang phiền phức tới cho bọn chúng. Ta thường không tìm được chuyện làm, không có thu nhập ổn định, chuyện ăn uống còn có thể vào núi tìm thịt rừng qua bữa, nhưng ta ở tại đô thành, cho dù là ở trong sơn động, mỗi tháng cũng phải nộp tiền.
- Những phương diện khác ít nhiều gì cũng phải chi ra, thật sự bó tay hết cách, ta mới tìm tới phu thê chúng. Áp lực cuộc sống của chúng cũng không nhỏ, vừa rồi các vị cũng đã nghe thấy, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ phiền ta.
Miêu Nghị cau mày nói:
- Nếu ở đô thành khó sống như vậy, tại sao không rời đi?
Lâm Bình Bình lộ vẻ khổ sở nói:
- Dù sao ở đô thành cũng có nhiều cơ hội hơn, rời khỏi đô thành cơ hội càng thêm mong manh. Ta cũng hy vọng có một ngày nào đó có thể ngóc đầu lên, giúp cho chúng có cuộc sống tốt hơn. Huống chi chúng là thân nhân duy nhất của ta, ta cũng không muốn rời xa chúng. Chúng bực mình ta cũng không sao, chỉ cần đứng xa xa nhìn một chút cũng thấy vui rồi.
Điền Thanh Phong đối diện trầm ngâm nói:
- Trước kia ta nghe nói tán tu trong đô thành vì có thể đứng vững chân, thường sẽ tìm một bạn lữ song tu sinh con, nuôi lớn cho làm tín đồ bình thường ở đô thành. Khi phu thê tu sĩ không tìm được chuyện gì làm, sẽ nhờ con cái mình cung cấp ủng hộ, dù sao con cái họ vẫn có thể kinh doanh buôn bán như người thường.
Lâm Bình Bình gật đầu nói:
- Đúng là có không ít tán tu làm như vậy, cũng có không ít tán tu nhờ vậy có thể ở đô thành lâu dài, rốt cục có một ngày may mắn gặp được quý nhân giúp đỡ, chỉ trong sớm tối trở mình, con cái cũng được hưởng phúc theo, nên chuyện này cũng hấp dẫn các tán tu bắt chước.
Mọi người nghe xong bùi ngùi cảm khái không dứt, tuy rằng tán tu cũng là tu sĩ thân mang pháp lực, nhưng có lúc thật sự là ngay cả người bình thường cũng không bằng.
Miêu Nghị hỏi:
- Vậy bạn lữ song tu ngươi đi đâu rồi?
- Đại nhân, mặc dù đô thành có không ít tán tu làm như vậy, nhưng ta cũng không phải là loại người như vậy, tùy tiện tìm bất cứ ai ăn ngủ để sinh con đẻ cái. Ta trốn nạn từ Lưu Vân Sa Hải mà tới đây, vốn là nhà chồng ta ở Lưu Vân Sa Hải cũng có danh tiếng hiển hách, sau đó gặp phải cường địch, nhà chồng bị huyết tẩy cả nhà, chồng ta chết ngay tại chỗ. May nhờ một lão nô liều chết lực chiến, mới giúp cho ta có thể mang đứa con còn nằm trong tã thoát đi khỏi Lưu Vân Sa Hải.
Sắc mặt Lâm Bình Bình trở nên vô cùng đau khổ nhớ lại.
Nhìn nàng động một chút là đỏ mặt lúng túng, cũng không giống như là loại tán tu da mặt dày đến mức muốn làm chuyện gì cũng làm được. Nghe nàng kể lại như vậy Miêu Nghị mới hiểu, chẳng trách nào cuộc sống nơi đây của Lâm Bình Bình khó khăn như vậy nhưng vẫn không đi Lưu Vân Sa Hải, thì ra nàng còn có cừu nhân ở đó, với tu vi thấp kém như nàng về đó chỉ có con đường chết.
Miêu Nghị lại hỏi:
- Hài tử ngươi mang theo chạy trối chết chính là nữ nhân dưới lầu đó sao?
Lâm Bình Bình gật đầu nói:
- Đúng vậy, trốn tới đây bèn an cư lập nghiệp, thế nhưng con ta không có tư chất tu hành, chỉ có thể làm một đứa trẻ bình thường dần dần lớn lên. Nhìn con lớn lên lập gia đình, trong lòng ta cũng thấy vui mừng, chẳng qua là ta đây làm mẫu thân lại có lỗi với nó, khoan nói không chuẩn bị được của hồi môn gì cho nó mà còn liên lụy tới phu thê chúng, thật sự là có lỗi với chúng.
Điền Thanh Phong chần chờ nói:
- Ta thấy dung mạo nàng… nhất định lúc còn trẻ nhan sắc cũng không kém, tưởng muốn tìm một chỗ dựa cũng không khó…
Lâm Bình Bình hiểu ý của lão, lộ vẻ khổ sở nói:
- Đúng như lời tiên sinh, không phải là tiểu phụ nhân tự khen, đúng là lúc còn trẻ cũng có vài phần nhan sắc, cũng nhờ vậy, lúc ấy tìm việc làm ở đô thành cũng không khó, nuôi sống nữ nhi coi như dễ dàng. Nhưng tiểu phụ nhân cũng xuất thân đại môn hộ, còn chưa tới nỗi vô sỉ đến mức bán thân dựa vào người khác. Chẳng qua là đến khi già đi, tình cảnh chật vật đến mức vì cuộc sống không thể không hy sinh danh dự, khổ nỗi lúc ấy có muốn cũng không còn ai để ý tới tiểu phụ nhân nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...