Miêu Nghị không nói gì, chẳng lẽ biểu hiện trên mặt mình rõ như vậy? Trầm ngâm nói:
- Có thể vậy, đang xác nhận.
Hoàng Phủ Quân Nhu bên kia truy hỏi:
- Tại sao không nói lời nào, có phải là có tật giật mình?
Miêu Nghị trả lời:
- Ta nào có tật giật mình gì, chuyện Vương Lạc vô lễ với Bàng Ngọc Nương ngươi biết được bao nhiêu, nói cho ta một chút.
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Bớt giả bộ hồ đồ với ta, chuyện tốt do ngươi làm ra, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?
Miêu Nghị:
- Ngươi hiểu lầm rồi, việc này không có quan hệ gì với ta!
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Như vậy xin ngươi giải thích một chút, tại sao trước đó ngươi muốn ta giữ khoảng cách với Bàng Ngọc Nương, chớ có nói là trùng hợp!
Miêu Nghị:
- Quân Nhu, chớ có gây chuyện nữa! Có một số chuyện ta không cách nào giải thích với ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết có rất nhiều chuyện tuyệt đối không đơn giản như ngươi thấy ngoài mặt. Chờ khi ngươi tới vị trí của ta liền rõ! Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, việc này không phải do ta bày ra, ta cũng không biết ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện. Nhưng căn cứ một vài chuyện ta nắm được, trước đó hoài nghi Vô Song hội sẽ có thể xảy ra chuyện, cho nên mới để ngươi tránh ra, nếu đổi là người khác, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ phong thanh gì cả.
Câu nói sau cùng khiến Hoàng Phủ Quân Nhu cắn môi, hỏi:
- Thật không phải do ngươi làm ra?
Miêu Nghị:
– Ta nói lại một lần nữa, việc này không phải do ta bày ra, đề nghị ngươi suy nghĩ một chút, nếu như ta bày ra việc này, nhất định phải biết rõ tình hình ở hiện trường. Nếu như biết trước ngươi ở đây, không cần ngươi tới nói với ta, ta đã sớm để ngươi tránh né, sẽ không tới khi chuyện sắp xảy ra mới thông báo cho ngươi.
Hoàng Phủ Quân Nhu trầm mặc, xem như tin tưởng hắn có điều ngoài miệng không hề khách khí:
- HI vọng ngươi nói thật, nếu ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cũng quá khiến ta thất vọng, cũng sẽ khiến ta đau lòng!
Miêu Nghị:
- Chớ làm loạn, nói rõ tình hình hiện trường cho ta nghe.
Hoàng Phủ Quân Nhu lập tức nói những điều mình biết cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị nghe xong thở dài trong lòng, không biết nữ nhân này nhúng tay có phá hỏng kế hoạch của Bàng Quán hay không, hỏi:
- Không phải ta đã nhắc nhở ngươi tránh xa rồi sao? Ngươi còn tham gia vào chuyện này làm gì?
Hoàng Phủ Quân Nhu.
- Bàng Ngọc Nương là bạn nhiều năm của ta, ngươi lại không nói rõ, muốn ta không nghi ngờ cũng khó. Lẽ nào ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bằng hữu của mình chịu nhục sao? Nếu ta là người như vậy, ngươi còn thích ta sao?
Miêu Nghị:
- Quân Nhu, có một số việc không đơn giản như ngươi thấy, có một số việc ngươi không thể nhúng tay, có nhiều trách nhiệm Hoàng Phủ gia ngươi không gánh nổi, chớ nói chi là ngươi, hiểu chưa?
Hoàng Phủ Quân Nhu
- Nói cách khác thì việc này còn có ân tình đên rốt cục là xảy ra chuyện gì là ai bày ra?
Miêu Nghị:
- Quân Nhu, ta nói lại lần nữa, không nên nhúng ta vào việc này, chân tướng của chuyện này có lẽ không bao lâu sau ngươi sẽ biết, kiên trì chờ đợi, đến khi đó tự nhiên ngươi sẽ hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nói chung hãy nghe ta, bắt đầu từ giờ hãy lãng tránh chuyện này!
Sau khi hai người kết thúc liên hệ, Miêu Nghị lạnh nhạt nói với Dương Khánh một tiếng:
- Lúc chuyện xảy ra Bàng Tiếu Tiếu không ở hiện trường, có điều kế hoạch của Bàng Quán có thể xảy ra chút điểm yếu.
Sau khi nghe xong mọi chuyện, Dương Khánh gật đầu:
- Chỉ cần Vương Lạc không chết ở hiện trường, vấn đề liền không lớn, bước kế tiếp Bàng Quán nên hướng binh vấn tội với Hạo Đức Phương, sau khi Bàng Quán cũng có thể tập trung đủ lý do động thủ, người trong thiên hạ đều biết Hạo Đức Phương bất nghĩa trước, hắn phản loạn cũng là chuyện đương nhiên, nói không chừng còn có thể làm Thiên cung nổi lòng thương xót, hi sinh một đứa con gái có thể đổi được nhiều chỗ tốt như vậy, cũng không quá thiệt thòi!
Dứt lời hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xem thường.
Phủ Mão Lộ nguyên soái, Bàng Quán trầm mặc trong thư phòng sắc mặt âm trầm. Song quyền nắm chặt, chuyện Vô Song hội mặc kệ có xảy ra hay không, cho dù việc con gái hắn không bị chà đạp, nhưng chịu nhục là khẳng định, trong lòng có tự trách của một người tra là không thể tránh khỏi.
Hắn cũng không nghĩ tới đột nhiên Hoàng Phủ Quân Nhu xuất hiện quấy rối, có điều vạn hạnh trong bất hạnh, lại để Vương Lạc chạy thoát tại trận. Nếu như bất ngờ chết trong tay quân Cận vệ, như vậy kế hoạch của hắn hoàn toàn phá sản, hi sinh của con gái cuối cùng cũng không uổng phí.
Trần Hoài Cửu lặng im ở bên không nói, có thể hiểu được tâm tình của Bàng Quán khi nãy.
Bàng Quán siết chặt nắm tay hồi lâu, chậm rãi buông ra, thở dài một hơi nói:
- Không cần ở lại Vô Song hội nữa, thông báo cho phu nhân trở về!
Mà lúc này mấy người Tra Như Diễm cũng trở lại tiểu viện Bàng gia ở lại.
Người nhà họ Bàng nhiều, tình hình có liên quan quân Cận vệ còn chưa hỏi rõ, cân nhắc tới việc người vây xem quá nhiều, cũng khiến người nhà họ Bàng mất hết mặt mũi cũng chỉ có thể để người Bàng gia đặt chân trở lại nơi ở.
Có điều vẫn có không ít người ở ngoài nơi ở của Bàng gia chờ động tĩnh. Hoàng Phủ Yên cũng là một trong số đó quan sát tiến triền phía sau, dù sao cũng không phải việc nhỏ.
Có không ít nhà quyền quý lấy con gái để thông gia, nhưng con gái của nguyên soái chính là con gái của nguyên soái, thân phận địa vị còn đó, ảnh hưởng mang tới không phải là con gái nhà người bình thường có thể so sánh, chuyện như vậy không cẩn thận có thể thay đổi cách cục cả thiên hạ, làm sao có thể không quan tâm.
Trong rừng cây cách đó không xa. Yêu tăng Nam Ba nhìn chằm chằm bóng lưng Hoàng Phủ Yến, truyền âm hỏi một tiếng:
- Kia chính là Hoàng Phủ Yến?
Hàn Lệ đi cùng một bên gật đầu:
- Chính là hắn.
Có Hàn Lệ là nội ứng tiếp ứng, Yêu tăng Nam Ba muốn tìm Hoàng Phủ Yến đương nhiên không khó.
Xác nhận đối tượng, Yêu tăng Nam Ba nghiêng đầu ra hiệu. Hàn Lệ lập tức trở về, rời khỏi hiện trường.
Quanh thân không có những người khác, hai tay Yêu tăng Nam Ba tạo thành chữ thập, lấy phương thức truyền âm nhắm vào Hoàng Phủ Yến, lẩm bẩm Tác mệnh Phạn âm:
- Mể ma ni ông...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...