Phi Thiên

Miêu Nghị thu hồi danh thiếp, cáo từ:

- Ta còn có việc, không quấy rầy.

- Mời!

La Bình nhanh chóng mở cửa đồng mật thất ra, đích thân tiễn Miêu Nghị, vô cùng khách sáo nhiệt tình đưa hắn ra tới đại môn thương hội.

Lâm Bình Bình đang chờ đợi biết rất rõ ràng quy củ nơi này, thấy La Bình nhiệt tình đưa Miêu Nghị ra tận cửa như vậy, ánh mắt hơi sáng lên, đây là đãi ngộ chỉ khách hàng lớn mới có thể hưởng thụ được.

La Song Phi chờ lâu không nhịn được bĩu môi nói:

- Vì sao đi lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi bị thương hội Tiên Quốc mưu tài hại mạng rồi…

La Bình đứng trên bậc thềm ở cửa thương hội chắp tay tiễn hành nụ cười sượng lại, không biết tên này là nhân vật phương nào, lá gan không nhỏ, lại dám nói thương hội Tiên Quốc mưu tài hại mạng, dám phát ngôn bừa bãi ảnh hưởng tới danh dự của thương hội như vậy.

Đổi lại là người bình thường, La Bình nhất định phải tiến lên cảnh cáo một chút, bất quá nể mặt Miêu Nghị, suy nghĩ một chút rốt cục cũng cho qua.

Lúc ba người rời đi thương hội, sắc trời đã tối, bên ngoài đã lên đèn rực rỡ sáng chói, thật sự là thờì gian Miêu Nghị giao dịch ở bên trong quá dài.

- Đại nhân, ánh mắt ngươi nhìn đâu vậy?

Thấy ánh mắt Miêu Nghị thỉnh thoảng nhìn vào ngực Lâm Bình Bình, La Song Phi hừ lạnh nhắc nhở một tiếng.

Miêu Nghị ho khan, sở dĩ không nhịn được nhìn lâu thật sự là phát hiện có điều kỳ quái. Không hiểu vì sao bộ ngực to của Lâm Bình Bình đột nhiên trở nên nhỏ lại, chuyện này không có đạo lý, hết sức kỳ quái, chẳng lẽ vật kia còn có thể trở nên lớn nhỏ bất cứ lúc nào sao?

Lâm Bình Bình cũng lộ vẻ lúng túng, nàng thật sự bị La Song Phi bức không có cách nào khác.

Thế nhưng Miêu Nghị cũng không tiện hỏi chuyện như vậy, quay sang nói với La Song Phi:


- Trời chiều rồi, ngươi trở về thông báo bọn Điền Thanh Phong xuống núi, chúng ta cùng nhau đi dạo đô thành một chút, nhớ dặn bọn họ thay y phục Lam Ngọc môn đi.

- Hay quá!

Vốn La Song Phi thích náo nhiệt, vừa nghe đi dạo lập tức tinh thần tỉnh táo lập tức chạy lên núi, bất quá mới vừa chạy được mấy bước tựa hồ cảm thấy không đúng, lại chạy trở lại, nháy nhó với Lâm Bình Bình:

- Ngươi đi thông báo bọn họ, ta ở chỗ này bảo vệ Đại nhân.

Miêu Nghị không biết nói gì, ngươi trở nên quan tâm an toàn của ta như vậy từ lúc nào?

Lâm Bình Bình liếc nhìn Miêu Nghị, thấy hắn không phản đối lập tức bước nhanh rời đi, nhanh chóng lên núi.

- Phải chăng là ngươi đã làm gì nàng?

Miêu Nghị quay đầu lại hỏi.

La Song Phi hỏi ngược lại:

- Ta có thể làm gì nàng chứ?

Trực giác Miêu Nghị cho là ngực Lâm Bình Bình nhỏ đi có thể có liên quan với tên này, bởi vì dường như tên này rất có thành kiến với bộ ngực to của Lâm Bình Bình, nhưng lại không tiện nói ra, hắn không quen thảo luận về ngực nữ nhân với người khác.

Nhưng La Song Phi lại chủ động giúp hắn nói ra:

- Đại nhân đang thắc mắc vì sao ngực Lâm Bình Bình lại nhỏ đi chứ gì?

Miêu Nghị tỏ vẻ nghiêm trang đáp:

- Ta cũng phát hiện điểm này.

- Chắc chắn ngươi đã phát hiện, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào ngực người ta, không phát hiện ra mới là chuyện lạ.

Có thể nói là La Song Phi không hề nể mặt Miêu Nghị chút nào, thở dài:

- Xem ra Đại nhân vẫn chưa có kinh nghiệm…

Miêu Nghị không muốn dây dưa chuyện này, nhưng vẫn bị y làm cho cảm thấy tò mò, không nhịn được hỏi:

- Ngực nàng ta nhỏ đi có liên quan gì với chuyện ta có kinh nghiệm hay không?

- Là giả đó, ngươi không biết, ngực của nàng là bị chèn ép đẩy nhô ra. Ngực nữ nhân chỉ cần đẩy lên như vầy, thoạt nhìn sẽ rất lớn.

Hai tay La Song Phi minh họa trên ngực mình, sợ Miêu Nghị không tin, còn dùng sức ép cơ ngực rắn chắc của mình nhô lên cao, động tác thật là xấu xa.

Miêu Nghị lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.

La Song Phi không nhịn được nghiêng đầu hé miệng cười một tiếng, nghĩ thầm xem ra người này thật đúng là chưa trải qua chuyện nam nữ, ngay cả chuyện này cũng không hiểu, cũng quá dễ gạt hắn rồi.


Sau đó y quay đầu lại vỗ ngực mình dương dương đắc ý nói:

- Ta thường hay lui tới thanh lâu, loại chuyện như vậy há có thể giấu giếm được đôi mắt của ta. Lúc nãy ta đã vạch trần, nàng mới ngoan ngoãn khôi phục ngực trở lại nguyên dạng, không tin lát nữa Đại nhân có thể hỏi nàng.

Miêu Nghị có thể tìm Lâm Bình Bình hỏi chuyện như vậy mới lạ, hắn quay đầu sang bên ngắm cảnh, làm như không nghe thấy.

Hắn nghi ngờ nếu mình ở lâu với La Song Phi, sớm muộn gì cũng bị y làm cho hư hỏng.

Hai người chờ không bao lâu sau, bọn Điền Thanh Phong thay đổi đồ thường xuống Ngọc Đô phong, thật sự là cả đám người tập thể mặc y phục Lam Ngọc môn quá bắt mắt.

Hai bên hội hợp với nhau, theo bản năng Miêu Nghị vẫn liếc nhìn vào ngực Lâm Bình Bình một cái, sau đó mới nói:

- Lâm Bình Bình, ngươi quen thuộc đô thành, dẫn chúng ta đi dạo một vòng đi.

- Được.

Lâm Bình Bình đáp ứng, lại hỏi:

- Đại nhân, ta biết có một tiểu điếm rượu và thức ăn rất ngon, rất đặc sắc, cách nơi này cũng không xa, Đại nhân có muốn ăn trước một chút gì hay không?

- Dẫn đường đi.

Miêu Nghị gật đầu nói.

Lâm Bình Bình lập tức cao hứng dẫn đường ở phía trước.

Mọi người đi theo sau, không ai cỡi long câu. Nơi này náo nhiệt phồn hoa người đến người đi tấp nập, không thuận tiện cỡi long câu, va phải người khác sẽ gây phiền phức, mà đô thành cũng không cho tu sĩ cỡi long câu trên đường đông đúc như vậy.

Vượt qua một cây cầu lớn, ngắm thuyền hoa chạy qua bên dưới cầu, Lâm Bình Bình dẫn mọi người rẽ vào một con phố nhỏ không phải là náo nhiệt lắm so với đường lớn tấp nập ồn ào.

Mặt đường đá xanh, từng chiếc đèn lồng treo trước cửa từng nhà, có mấy đứa trẻ đang chơi cút bắt hò reo.

Mọi người nhìn chung quanh, Lâm Bình Bình đột nhiên bước nhanh hơn, tiến vào trong một tửu điếm, tựa hồ muốn lên tiếng chào hỏi trước với chủ nhân tửu điếm.

Kết quả vừa lúc bắt gặp một phụ nhân ở cửa, hai người đồng thời sửng sốt, Lâm Bình Bình kéo tay của phụ nhân kia, cười nói:


- Hồng Hồng, mau vào đi...

Ai ngờ lời còn chưa nói hết, phụ nhân kia đã hất tay nàng ra, còn đẩy nàng một cái, dáng vẻ cực kỳ chán ghét nói:

- Vì sao bà lại tới đây, đi mau, không có tiền dư cho bà.

Ngoài cửa lại xuất hiện một nam nhân vai vắt khăn, chắp tay nói với Lâm Bình Bình:

- Bà là có người có bản lãnh, ta cầu xin bà bỏ qua cho chúng ta có được không, việc buôn bán của chúng ta cũng không tốt…

Bọn Miêu Nghị đến sau còn đang thắc mắc không hiểu tình huống thế nào, chỉ thấy Lâm Bình Bình giải thích với phụ nhân kia:

- Hồng Hồng, ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ dẫn tới cho điếm của ngươi một số khách quý.

Nàng chỉ về phía bọn Miêu Nghị, kết quả vừa quay đầu lại thấy bọn Miêu Nghị đang tò mò nhìn mình, có thể nói lúng túng mặt mũi đỏ bừng, dường như đang cực kỳ xấu hổ.

- Có chuyện gì vậy?

Miêu Nghị dẫn người đi tới hỏi.

Lâm Bình Bình vội vàng khoát tay nói:

- Không có gì, không có gì, Đại nhân, không có gì…

Quay đầu lại nhìn phụ nhân kia nói:

- Hồng Hồng, còn không mau chào hỏi khách nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui