Câu hỏi này rất hay, rất sắc bén, rất không tầm thường, người bình thường sẽ không nói lên vấn đề như vậy ngay mặt, cả đám lão nhân như chim sợ ná, ánh mắt nhanh chóng dời đi khỏi ngực phụ nhân kia.
Ặc…
Miêu Nghị bị nói thẳng như vậy vô cùng xấu hổ.
Thật ra thì nhìn một chút cũng không có gì, hắn cũng không phải có lòng muốn nhìn hoặc thích nhìn, hoặc có ý nghĩ vẩn vơ gì đó. Bất quá phụ nhân kia cố ý làm cho bộ ngực nổi bật như vậy, muốn không chú ý cũng khó khăn.
Huống chi hắn nhìn ngực Thiên nhi, Tuyết nhi đã sớm thành thói quen, không cho là nhìn như vậy có cái gì không đúng. Dĩ nhiên, Thiên nhi và Tuyết nhi không được hùng vĩ như phụ nhân này.
Sở dĩ lúng túng, mấu chốt là vị phụ nhân kia ngay trước mặt, thủ hạ mình lại không nể mặt chút nào, Miêu Nghị nằm mơ cũng không ngờ rằng La Song Phi lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
Vị phụ nhân kia cũng có hơi dở khóc dở cười, bất quá cố gắng nhẫn nhịn. Cộng thêm nghe được La Song Phi xưng hô Miêu Nghị bằng hai chữ Đại nhân, lập tức xác nhận Miêu Nghị là người trong quan phương. Đây là lần đầu tiên nàng gặp người trong quan phương đeo trên tay sáu chiếc nhẫn trữ vật như vậy, suy nghĩ một chút lập tức cảm thấy tim đập thình thịch, hẳn là địa vị không phải là tầm thường.
Không thể làm gì khác hơn là làm như không nghe thấy, Miêu Nghị nghiêng đầu hỏi:
- Điền Thanh Phong, lão có quen thuộc đô thành này chăng?
- Đã tới mấy lần, đô thành lớn như vậy, không thể nào nói là quen thuộc được.
Điền Thanh Phong trả lời.
Miêu Nghị lại hỏi những người khác:
- Các ngươi có quen thuộc không?
Lời này vừa nói ra, không cần đoán cũng biết là có ý gì rồi, ánh mắt phụ nhân cũng sáng rực lên lộ vẻ đầy mong đợi.
Mọi người đang lắc đầu, ai ngờ La Song Phi tiện tay gọi trường thương ra, vung thương chỉ về phía phụ nhân quát to một tiếng:
- Cút ngay, nếu còn cản đường, đại gia làm thịt ngươi!
- Ngươi câm miệng cho ta.
Miêu Nghị quát một tiếng ngăn y lại.
La Song Phi bĩu môi, hung hăng trợn mắt nhìn Miêu Nghị một cái, rất là khó chịu bỏ thương xuống.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn vị trí sơn động mà phụ nhân kia vừa nhảy xuống, quay đầu lại hỏi:
- Nàng tên gì?
Phụ nhân vội vàng đáp:
- Tiểu phụ nhân Lâm Bình Bình.
Nói xong còn không quên bổ sung một câu:
- Ở nơi này tán tu cũng là trải qua quan phương tra khám nghiệm chứng, thân thế tuyệt đối trong sạch, tiểu phụ nhân cũng không phải loại người làm chuyện gian dối phạm pháp gì…
- Không nhìn ra.
La Song Phi châm chọc một câu.
Miêu Nghị lạnh lùng cảnh cáo y bằng một cái trừng mắt, sau đó nói với phụ nhân kia:
- Vậy thì phiền nàng làm hướng đạo cho chúng ta.
Hắn mới tới đô thành dĩ nhiên là muốn tìm một người vô cùng quen thuộc làm hướng đạo, dĩ nhiên cũng là sau khi nghe lời của Điền Thanh Phong, biết những tán tu này kiếm sống không dễ dàng gì. Sắc đẹp nữ nhân này cũng không phải là kém, theo đạo lý nếu mặt dày một chút cũng không tới nỗi phải sống khổ cực, chịu đựng La Song Phi chê cười hạ mình cầu xin cơ hội.
Mặc dù người ta nói làm hướng đạo miễn phí, hắn cũng chưa nói chuyện thù lao. Nhưng đã chuẩn bị nếu như đối phương làm tốt, sẽ không để cho người ta uổng công khổ cực mà không có thù lao, Miêu Nghị hắn cũng xuất thân nơi thị tỉnh, hiểu được khó khăn trong đó.
- Không phiền, không phiền chút nào, xin Đại nhân chờ một chút.
Lâm Bình Bình mừng rỡ không dứt, biết loại người như thế chỉ cần đáp ứng tự nhiên sẽ không để mình làm không công, nhanh chóng lắc mình đi.
- Ta không hiểu tại sao giả bộ chính nhân quân tử, thì ra là thích nữ nhân ngực to, bất quá ngay cả từng tuổi này cũng có thể coi trọng, khẩu vị này thật nặng.
La Song Phi quay đầu sang bên lẩm bẩm một mình.
- La Song Phi, vì sao trong mắt ngươi chuyện gì cũng có thể suy nghĩ nghiêng về phương diện ấy vậy?
Miêu Nghị không thể không khuyên y một câu:
- Sau này hãy bớt lui tới địa phương phức tạp ấy…
Hắn cho là La Song Phi hẳn đi nhiều tới chốn lầu Tần gác Sở như vậy, mới dễ dàng sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
- Đại nhân, tuy rằng ta ra sức cho ngươi, nhưng không ai quy định tu sĩ không thể đi tới loại địa phương đó…
La Song Phi hừ hừ một tiếng.
Bọn Điền Thanh Phong không biết nói gì, không biết tại sao Miêu Nghị muốn chiêu hàng tên La Song Phi không đáng tin cậy này, hơn nữa còn tương đối dễ dàng tha thứ cho y như vậy.
Nói thật, bọn Điền Thanh Phong đã có hơi ghen tị với La Song Phi, chuyện rất rõ ràng, đây là Miêu Nghị muốn cho La Song Phi một thân phận quan phương, một tán tu đánh cướp cũng có thể có tạo hóa này, thật sự là làm bọn họ thèm thuồng đỏ mắt. Bọn họ đi theo Miêu Nghị chạy từ Đông sang Tây cung kính nghe lệnh, nhưng cũng không thấy Miêu Nghị có ý này đối với bọn họ.
Mọi người đều đang than thở trong lòng, thủ hạ không chịu nghe lời như La Song Phi thì có ích gì…
Bọn họ cũng không biết rằng, có những thứ chỉ có người có năng lực mới có thể lấy được.
La Song Phi có thể có được tu vi Bạch Liên cửu phẩm dưới tình huống thoạt nhìn tuổi còn quá trẻ, điều này nói rõ công pháp tu luyện của y không phải là tầm thường, không gian tiến bộ rất lớn, mà bọn Điền Thanh Phong cũng đã là lão đầu tử rồi.
Lại thêm thương pháp ác độc, quỷ dị, sắc bén của y cũng không phải là đám đệ tử Lam Ngọc môn có thể so sánh, có chỗ tương đối độc đáo. Cộng thêm bảo giáp phòng ngự trên người, trong hỗn chiến thật nhiều nhân mã có thể nói chiếm ưu thế rất lớn, rất thích hợp chiến đấu phục vụ cho Miêu Nghị.
La Song Phi có thể đánh độc ngã hơn hai mươi người bọn họ, đến nay họ vẫn chưa biết y làm thế nào mà được. Trong mắt Miêu Nghị điểm này đã mạnh hơn bọn Điền Thanh Phong, nhất định sau này sẽ có lúc hữu dụng.
La Song Phi có thể thao túng con chồn kia giải độc, chuyện này càng khiến cho Miêu Nghị thèm thuồng.
Nếu như bọn Điền Thanh Phong đều có bản lãnh này, chắc chắn Miêu Nghị cũng sẽ ưu đãi, giống như năm đó Dương Khánh nhìn trúng Miêu Nghị hắn.
Một con long câu từ sơn cốc cách đó không xa vọt ra, người cỡi chính là Lâm Bình Bình, chạy tới hỏi:
- Đại nhân, chuẩn bị tìm chỗ đặt chân trước hay sao?
Miêu Nghị phất tay chỉ về phía ngọn núi nơi xa cao vút tận chín tầng mây, Lâm Bình Bình nghĩ thầm quả nhiên không phải là người bình thường, chỗ kia cũng không phải là tu sĩ tầm thường có thể ở được, lúc này gật đầu nói:
- Mời Đại nhân đi theo ta.
Ai ngờ La Song Phi vừa nhìn nàng liền tức giận, phát hiện Lâm Bình Bình ngồi trên long câu, đôi nhũ phong trắng mịn càng lộ ra nổi bật hơn trước, lập tức cầm thương chỉ tới quát:
- Che hai miếng thịt béo trước ngực ngươi lại cho ta, nếu không đừng trách đại gia thấy phiền xuất ra một thương đâm chết ngươi!
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hành động kỳ quái của La Song Phi, nhưng ngay cả Miêu Nghị cũng không tiện nói gì. Hắn cũng không tiện bảo Lâm Bình Bình đừng che lại cứ để lộ ra như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ lòng dạ hắn có điều bất chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...